Đối với những người sống trên núi, thành phố đầy sắc màu quả thực hấp dẫn, nhưng chơi liên tục cả tuần, họ rồi cũng sẽ sinh ra kháng thể đối với thành phố bê tông này.
Nửa sau của chuyến hành trình, Viên Phong đề nghị đi du lịch quanh khu vực.
Cách Miên Thủy chín mươi km có một thị trấn nhỏ tên là Bạch Câu. Như tên gọi, thị trấn này được biết đến vì có rất nhiều bồ câu. Trong trận động đất năm 2008, thị trấn này bị vùi lấp bởi lở núi. Sau đó, nhờ tái thiết sau thảm họa, nó đã trở thành điểm du lịch lý tưởng.
Các công trình kiến trúc trong thị trấn chủ yếu mang phong cách châu Âu, dọc đường có đài phun nước và tượng, những buồng điện thoại màu đỏ và hộp thư kiểu Anh. Thị trấn tựa núi kề nước, bồ câu tung cánh bay lượn khắp nơi.
Vào ngày xuân ấm áp ấy, Viên Phong lái xe, cùng cả nhóm năm người đến thị trấn Bạch Câu.
Ngay khi đến thị trấn, Viên Phong đã tách Thời Tự và Chúc Kim Hạ ra.
"Hôm nay chúng ta chia nhau ra chơi, tôi sẽ dẫn hai người này đi chơi, hai người kia đi tận hưởng thế giới của hai người."
Không phải đề nghị, mà là mệnh lệnh.
Viên Phong hiếm khi tỏ ra chu đáo, nhưng lần này, người cậu quan tâm không phải là Thời Tự và Chúc Kim Hạ mà là Đốn Châu và Trát Mỗ.
Cậu sớm đã nhận ra rằng, khi có Thời Tự ở bên, hai đứa nhóc này thực ra không dám thả lỏng.
Một phần là vì tính cách của Thời Tự hoàn toàn không liên quan gì đến việc hòa đồng. Anh khó cười và hiếm khi bộc lộ cảm xúc.
Khi mọi người đang vô tư cười nói, bên cạnh lại có một người lạnh lùng, không chỉ không hòa nhập, mà còn nhìn họ bằng ánh mắt xa cách, khiến người đang cười bỗng có cảm giác rằng: Anh ấy có vẻ đang nghĩ chúng ta là lũ ngốc…?
Ai mà chịu nổi chứ?
Thế là đang cười vui vẻ, âm thanh dần lắng xuống, nụ cười cũng tắt dần.
Mặt khác, điều này liên quan đến vị trí trong gia đình của Thời Tự. Ngày trước, chú Vượng một mình phải lo cả trường học, những em nhỏ trong nhà hầu như đều do anh chăm sóc.
Với Đốn Châu và Trát Mỗ, trên danh nghĩa, Thời Tự là anh trai, nhưng trên thực tế, anh giống như một người cha.
Bình thường chỉ cần anh liếc nhìn một cái, hai đứa nhỏ lập tức suy nghĩ cẩn thận đến cả nửa ngày.
Ví dụ như, mỗi khi Viên Phong hỏi có muốn ăn cái này không, có muốn chơi cái kia không, hai đứa thường vô thức liếc nhìn Thời Tự.
Gan Đốn Châu lớn hơn, cậu còn dám bày tỏ ý kiến cá nhân, nhưng Trát Mỗ thì khác.
Cô luôn cân nhắc rất nhiều thứ rồi mới đưa ra quyết định. Ví dụ, Thời Tự không thích ăn ngọt, cô liền từ chối ăn kem, chuyển sang chọn món khác, dù mỗi tối ở nhà cùng Viên Phong, khi họ đặt đồ ăn vặt đêm, tay cô luôn dừng lại khá lâu ở món chè ngọt.
Ngoài ra, với độ tuổi này, cô thực sự rất hứng thú với công viên giải trí và trung tâm trò chơi điện tử. Thế nhưng khi Viên Phong đề nghị, cô lại nghiêng đầu nhìn Thời Tự, rồi ngoan ngoãn nói:
"Thật ra đi bảo tàng cũng không tệ."
Viên Phong tức điên.
Mười mấy, hai mươi tuổi đầu, còn đi bảo tàng làm gì. Cậu đưa bọn chúng ra ngoài là để vui chơi, ai mà muốn đi xem Van Gogh, Picasso, nghe về lịch sử năm nghìn năm Trung Hoa?
Điều quan trọng hơn nữa là, với cái sự thiếu kiến thức của mình, cậu mà đến bảo tàng thì chỉ có thể ngáp ngắn ngáp dài, như một xác sống đi từ đầu đến cuối.
Vì vậy, dưới đề nghị của Viên Phong, Thời Tự và Chúc Kim Hạ đã tách khỏi nhóm.
Hai đứa nhỏ có thể vui chơi thoải mái hơn, hai người lớn cũng có thể tận hưởng thời gian riêng tư của mình, đôi bên đều vui vẻ.
Họ ở lại thị trấn hai ngày, dừng chân ở một homestay.
Ngôi nhà gỗ được bao quanh bởi cây xanh, cửa sổ sáng sủa, thông gió cả hai hướng Bắc Nam. Một bên cửa sổ nhìn ra dòng suối nhỏ chảy róc rách, một bên nhìn ra khu vườn trồng đầy cây xanh, lối đi nhỏ dẫn sâu vào khu vườn yên tĩnh.
Viên Phong dẫn theo hai cái đuôi nhỏ ra ngoài vui chơi, còn Chúc Kim Hạ thì ở lại homestay với Thời Tự, nằm dưới ánh nắng và gió mát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!