Anh là Hiệu trưởng?
Phải.
"Sao anh lại là Hiệu trưởng?"
"Tôi không thể là Hiệu trưởng sao?"
… Vu Tiểu San đứng bên cạnh, hơi ngơ ngác: Hai người đang chơi trò nối chữ à?
"Hai người quen nhau?"
Hai người đồng thanh trả lời—
Quen.
Không quen.
Vu Tiểu San hoang mang tột độ, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người: Rốt cuộc là quen hay không quen?
Chúc Kim Hạ chữa lại:
"Nếu cuộc gặp gỡ thoáng qua trưa nay ở bến phà cũng được tính là quen thì coi như quen biết sơ sơ."
Vu Tiểu San cười rộ lên:
"Vậy ra cái tên đáng ghét vớt cô lên từ dưới sông chính là Hiệu trưởng của chúng ta sao?"
…
Không cần phải lặp lại từng chữ một như vậy đâu! Chúc Kim Hạ thầm nghĩ.
Thời Tự bắt được từ khóa: Đáng ghét?
Anh cười khẽ, chậm rãi nói:
"Không ngờ cô Chúc lại cảm ơn ân nhân cứu mạng mình theo cách này."
Bị bắt quả tang nói xấu sau lưng, Chúc Kim Hạ hơi chột dạ, quay mặt đi. Anh ta cứu cô là sự thật, nhưng cũng là một kẻ đáng ghét, cũng là sự thật.
Vu Tiểu San biết mình lỡ lời, ho khan hai tiếng, cười gượng:
"Hai người đã quen biết nhau rồi thì mọi chuyện dễ nói hơn."
Chúc Kim Hạ cứng họng.
Thêm một tầng quan hệ ân nhân cứu mạng, mọi chuyện lại càng khó nói hơn.
Chẳng lẽ lại nói: Cảm ơn anh đã cứu tôi, nên tôi quyết định cho anh leo cây?
Vu Tiểu San hắng giọng:
"Vậy tôi xin phép giới thiệu chính thức — Đây là Hiệu trưởng của Trung tâm giáo dục Nghi Ba của chúng ta, thầy Thời Tự — Đây là cô giáo dạy học tình nguyện, cô Chúc Kim Hạ."
Giới thiệu xong, Vu Tiểu San nhanh chóng rút lui, chuồn mất dạng.
Có lẽ cô ấy biết Chúc Kim Hạ đã muốn bỏ cuộc, nên không muốn vạ lây.
Thế là trong phòng chỉ còn lại ân nhân cứu mạng và kẻ đào ngũ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!