Trên đường từ huyện về trường, ba tiếng đồng hồ lái xe nghiêm túc thành thật. Có Chúc Kim Hạ đi cùng, Đốn Châu tuy có ý định bay nhưng lại không dám thực hiện.
Gần đến giờ cơm tối, hai người về đến xã Nghi Ba.
Đốn Châu dừng xe trước cửa tiệm sửa xe, thò đầu ra:
"Lão Lý, tôi đổ đầy bình xăng cho ông rồi nhé! Đỗ xe ở đâu đây?"
Lạ lùng thay, trong tiệm không chỉ có lão Lý mà Vu Tiểu San cũng ở đó, hai người ngồi túm tụm cắn hạt hướng dương đang thì thầm to nhỏ điều gì đó, nghe thấy tiếng gọi, liền đồng loạt quay đầu lại.
"Ồ, Vu Tiểu San, giờ lên lớp mà không ở trường, chạy đến đây trốn việc à?" Người vừa mới vui chơi ở huyện về chẳng hề tự giác, còn dám nói người khác.
Bình thường Vu Tiểu San đã cãi nhau với cậu rồi, nhưng hôm nay lại khác thường, cô ấy không hề phản bác.
Chúc Kim Hạ xách túi nilon nhảy xuống khỏi xe tải, ngẩng đầu nhìn thấy lão Lý và Vu Tiểu San đang nhìn chằm chằm vào cô.
… Sao vậy?
Cô sờ sờ mặt, chẳng lẽ giống như Đốn Châu, dính cơm bên mép?
Vu Tiểu San ném hạt hướng dương xuống, kéo cô vào nhà, vẻ mặt nghiêm trọng nói:
"Cô giáo Chúc, cô cứ ở lại đây với lão Lý trước đã, tạm thời đừng về trường."
Chúc Kim Hạ ngạc nhiên: Tại sao?
"… Có người đến trường tìm cô." Vu Tiểu San quay đầu lại, ấp úng nói: Nói là, nói là…
Tim Chúc Kim Hạ lỡ một nhịp, đứng im tại chỗ.
Nói là gì?
Nói là chồng cô… Vu Tiểu San nói nhỏ như muỗi kêu, ngượng ngùng nói.
Cái gì?! Chúc Kim Hạ còn chưa kịp phản ứng, Đốn Châu bên cạnh đã phản ứng trước, mắt tròn xoe:
"Ai? Chồng? Chồng ai???"
Vu Tiểu San giật mình, vội vàng bịt miệng cậu ta lại:
"Cậu nhỏ tiếng thôi! Sợ người ta không biết hay sao?"
"Chắc cũng chẳng ai không biết rồi."
Lão Lý ở bên cạnh thản nhiên nói:
"Người ta đến từ sáng, cãi nhau tới chiều, làm ầm ĩ ở cổng trường, tôi sửa xe ở đây còn nghe rõ mồn một."
Chúc Kim Hạ xoay người bước ra khỏi tiệm.
Vu Tiểu San gọi cô:
"Này, cô đi đâu vậy? Không phải bảo cô đừng về đó sao?!"
Không về sao? Anh ta đã lặn lội đường xa đến tận đây, chẳng lẽ cô có thể rụt cổ như rùa, không dám ra mặt sao?
Chúc Kim Hạ ngẩng đầu nhìn tòa nhà nhỏ quen thuộc, trốn tránh được một lúc nhưng không thể trốn tránh cả đời.
Trong tiệm, Đốn Châu còn hồn bay phách lạc hơn cả cô, lẩm bẩm:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!