Bánh ngàn lớp thì dĩ nhiên là không có, nhưng bánh bao và cháo cũng rất ngon, Tứ Lang Ung Kim ăn ngấu nghiến.
Chúc Kim Hạ cười:
"Em thấy chưa, bánh bao thầy Hiệu trưởng làm so với bánh của ông nội Trương, cũng chẳng kém là bao phải không?"
Vẫn còn kém xa—
Em nói gì cơ?
Thời Tự đang ở trong bếp quay đầu lại, lông mày nhướn lên đầy nguy hiểm.
Tứ Lang Ung Kim nghẹn họng:
"Em, em là nói, ông nội Trương kém xa thầy ạ!"
Khả năng sinh tồn cực kỳ mạnh mẽ.
Thời Tự bưng ra một xửng bánh bao mới:
"Có gì ăn nấy, còn dám chê—"
Nói được một nửa, nhìn thấy Chúc Kim Hạ đối diện cầm con dao gọt hoa quả lên, anh khựng lại một chút:
"— Vậy thầy sẽ cố gắng học hỏi ông nội Trương, phấn đấu tiến bộ hơn nữa."
… Con dao lại được đặt xuống.
Tiếc là, những dòng chảy ngầm là chuyện của người lớn, trẻ con chẳng hiểu gì, chỉ biết càn quét xửng bánh bao thứ hai.
Thời Tự kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh Chúc Kim Hạ:
"Bên cô dạy học sinh kiểu vậy à?"
Kiểu gì?
"Không nghe lời là giơ dao?"
Anh nghĩ gì vậy? Chúc Kim Hạ cười khẩy:
"Đây là chiêu dành riêng cho những học sinh không nghe lời như anh."
Xưa có tử tù ăn no rồi mới hành hình, nay có Tứ Lang Ung Kim ăn no rồi mới ra chiến trường. Thời Tự đi sau, Chúc Kim Hạ đi trước, hai người thành hai vệ sĩ hộ tống ông hoàng con này.
Tiếc là càng đến gần lớp học thì bước chân càng nặng nề, cuối cùng, khi chỉ còn cách cửa lớp một bước chân, cậu bé quay đầu lại, nắm chặt tay Chúc Kim Hạ.
Sao vậy? Chúc Kim Hạ dừng bước, nắm lại tay cậu: Sợ à?
Thằng nhóc gật đầu.
Bàn tay nhỏ bé bị siết chặt đến mức đau nhói. Lòng bàn tay nó ướt đẫm mồ hôi, lạnh lẽo.
Chúc Kim Hạ suy nghĩ một chút, ngồi xổm xuống:
"Nói ra em đừng cười cô, thực ra cô cũng sợ."
Cô sợ gì?
"Sợ vào lớp; sợ lên bục giảng; sợ một giáo viên Tiếng Anh như cô, không biết tự lượng sức mình, lặn lội đường xa đến vùng núi dạy Tiếng Trung, cuối cùng lại phá hỏng bài giảng; càng sợ phụ lòng sự dặn dò của cô A Bao trước khi đi, không dạy tốt cho các em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!