Chương 38: Ngày thứ ba mươi tám

Tứ Lang Ung Kim tức giận chạy một mạch về ký túc xá nam, Vu Tiểu San và Chúc Kim Hạ vội vàng đuổi theo, nhưng thằng bé đã chốt cửa lại, nhất quyết không chịu mở.

Mở cửa!

Em có mở cửa không?

Vu Tiểu San cười lạnh một tiếng, lấy chìa khóa từ giáo viên quản lý ký túc, ba lần năm lượt mở cửa.

Quả nhiên là đạo cao một thước, ma cao một trượng.

Cửa mở rồi, nhưng mãi không thấy người đâu, cuối cùng Chúc Kim Hạ cúi người xuống mới phát hiện, Tứ Lang Ung Kim đang ngồi xổm dưới gầm bàn, mặt vùi vào đầu gối, bất động, không chịu ngẩng đầu lên.

Trong phòng vẫn còn thoang thoảng mùi hôi.

Chúc Kim Hạ nhớ rất rõ, ngày đầu tiên cô đến trung tâm giáo dục này, vì điều kiện tệ hại mà đang định rút lui, Thời Tự đã đưa cô đến cổng trường, một nam sinh lớp lớn bỗng nhiên chạy đến, lấy từ trong bao tải đựng thức ăn cho lợn ra một chiếc bánh tsampa đưa cho cô, sau đó quay đầu bỏ chạy.

Nam sinh đó chính là Tứ Lang Ung Kim.

Cho đến bây giờ, mỗi khi nhớ lại, cô vẫn còn ấn tượng sâu sắc.

Chúc Kim Hạ kiên nhẫn dỗ dành cậu nhóc, Vu Tiểu San không rảnh để ý đến nó, cô ấy bịt mũi, lục tung ký túc xá nam, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc quần mà Tứ Lang Ung Kim đã mặc bẩn từ tuần trước, chưa kịp giặt.

Mùi chua bốc lên nồng nặc, Chúc Kim Hạ:

"Cái này còn mặc được sao?"

"Chứ sao, chẳng lẽ để thằng bé chạy nude à?" Vu Tiểu San cong ngón tay út lên, cố gắng giảm thiểu diện tích tiếp xúc giữa tay và quần, liếc nhìn Tứ Lang Ung Kim:

"Cứ mặc tạm đi, có thối cũng không thối bằng cái quần đang mặc trên người nó."

Bọn trẻ hai tuần về nhà một lần, lúc trở lại trường đều mặc quần áo sạch sẽ, mang theo một bộ để thay. Đây đã là tuần thứ hai rồi, Tứ Lang Ung Kim không còn gì để thay.

Vu Tiểu San nói, nếu không phải Thời Tự sau khi về trường nhậm chức đã yêu cầu bắt buộc, thì trước đây, bọn trẻ chẳng bao giờ mang theo quần áo để thay, một bộ mặc suốt hai tuần.

Mùa đông thì còn tạm, mùa hè vào lớp học…

"Nghe nói có người say xe, say tàu, cô có nghe nói đến say lớp học bao giờ chưa?"

Vừa bước vào lớp học, cảm giác như chui vào trong giày của một đám người vô gia cư, mùi hôi nồng nặc, có thể khiến người ta choáng váng.

Vu Tiểu San vừa nói, vừa thay quần áo cho cậu nhóc, Chúc Kim Hạ đứng bên cạnh phụ giúp, lúc thì lấy nước, lúc thì lấy khăn mặt và xà phòng.

Tứ Lang Ung Kim lảng tránh, không chịu để Vu Tiểu San thay quần áo cho mình, cũng không cho Chúc Kim Hạ lau người.

Vu Tiểu San bực bội:

"Em che che chắn chắn cái gì?"

"Mẹ em nói, đàn ông con trai không thể để phụ nữ nhìn thấy chim nhỏ…"

Vu Tiểu San:

"Lông còn chưa mọc hết đã dám nhận mình là đàn ông rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!