Chương 35: Ngày thứ ba mươi lăm

Nhổ bọt kem đánh răng ra, Chúc Kim Hạ quay đầu chạy vội về phía ký túc xá giáo viên, cô rảo bước lên tầng ba, gõ cửa rầm rầm như muốn phá nhà.

Gõ cửa kiểu này vào nửa đêm, rất nhanh sau đó, từ trong phòng đã vang lên tiếng Thời Tự bực bội.

Ai đấy?

Là tôi. Giọng cô căng thẳng, mang theo chút gì đó hối lỗi: Chúc Kim Hạ.

Vừa nghe thấy là cô, bên trong im lặng một lúc.

"Tôi nằm nghỉ rồi, có chuyện gì mai nói."

Trong mắt Chúc Kim Hạ, hành động này của anh rõ ràng là đang chột dạ.

Cốc cốc cốc.

Lại một tràng gõ cửa dồn dập, như thể cô muốn tháo cả cánh cửa sắt ra.

Mở cửa, Thời Tự.

Cũng tại anh, cứ nghĩ cô là giáo viên tình nguyện, lại là tiểu thư thành phố, nên lúc nào cũng chiều chuộng cô quá mức, cả trường chỉ có mỗi mình cô dám được voi đòi tiên như thế.

Thời Tự mặt mũi tối sầm, vội vàng khoác đại chiếc áo ba lỗ, mặc quần đùi ra mở cửa.

"Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không—"

Chúc Kim Hạ đứng trước cửa, không để anh nói hết câu đã gặng hỏi:

"Không phải nói lão Lý vào thành phố có việc, tiện thể cho anh đi cùng sao?"

Anh gắt, cô còn gắt hơn.

Chúc Kim Hạ vừa rồi một hơi chạy lên tầng ba, lúc này hơi thở còn gấp gáp, hai má ửng hồng.

… Thời Tự nhìn cô một lúc: Sao vậy?

Chúc Kim Hạ nhìn thẳng vào anh, hỏi từng chữ một:

"Lão Lý có đi cùng anh không?"

Thời Tự không trả lời.

Cũng chẳng cần anh phải trả lời, bởi vì cô đã có đáp án trong lòng rồi. Chúc Kim Hạ gạt anh sang một bên, sải bước đi vào bếp. Trên tủ có một cái hũ ngâm rượu, lúc ăn cơm tối còn đầy, vậy mà giờ đã vơi đi một nửa.

Cô quay đầu lại: Rượu đâu?

Thời Tự đứng ở cửa, vẫn im lặng.

Mãi cho đến khi cô từ trong bếp đi ra, lại đứng trước mặt anh, cao giọng hỏi lại lần nữa:

"Hỏi anh đấy, rượu đâu?"

Lúc này anh mới đáp:

"Chẳng phải cô đã biết rồi sao? Lão Lý uống rồi."

Một người vừa đi, một người đã tới, nghĩ cũng biết là cô đã biết chuyện rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!