Chương 34: Ngày thứ ba mươi tư

Chúc Kim Hạ tìm thấy Hạp Tây Lạp Mỗ dưới gốc cây to sau nhà ăn.

Giữa trưa nắng gắt, cô bé ngồi thu mình trong một khoảng bóng râm mát nhỏ hẹp, khóc đến nghẹn ngào.

Nghe thấy tiếng gọi, cô bé quay đầu lại, trừng mắt nhìn cô:

"Cô đi đi! Đừng giả vờ tốt bụng nữa!"

Đáng tiếc, gương mặt lem luốc nước mắt, đôi mắt ngấn lệ, trông chẳng khác nào một con thú con đang gầm gừ, chẳng có chút uy hiếp nào.

Chúc Kim Hạ dừng lại cách đó vài bước, nhẹ nhàng nói:

"Được rồi, cô không lại đó, cô chỉ đứng đây nói chuyện với em thôi."

Không nhắc đến chuyện đánh nhau lúc nãy, cô chuyển sang những chuyện khác — hỏi cô bé cao bao nhiêu, ba mẹ có cao không, có phải do di truyền không.

Tâm tư trẻ con rất đơn giản, ban đầu còn hậm hực không chịu nói, nhưng sau khi chuyển hướng chú ý, dần dần đã lạc đề.

Chúc Kim Hạ khéo léo dẫn dắt câu chuyện, chẳng mấy chốc đã biết được mẹ của cô bé đã qua đời khi sinh ra em, em được ba nuôi nấng từ nhỏ.

Trước đây chưa biết rõ ngọn ngành, ấn tượng của cô về Hạp Tây Lạp Mỗ chỉ có hai điều, một là cao, hai là mạnh mẽ. Trong lớp chẳng ai dám bắt nạt em.

Giờ ngẫm lại, có lẽ vì được ba nuôi dạy, quá trình trưởng thành thiếu vắng sự góp mặt của nữ giới nên em mới sống như một cậu con trai.

Thấy cô bé đã nguôi giận phần nào, Chúc Kim Hạ mới quay lại chủ đề ban đầu.

"Không phải cô bênh vực Giáp Thố mà là đang phê bình em vì em đã động tay đánh người." Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định bênh vực cho Vu Tiểu San.

"Nhưng cậu ta chửi em trước!"

"Thằng bé mắng em là nó sai, nhưng em đánh bạn học chảy máu cam, vậy em cũng sai luôn."

Đánh nhau và mắng nhau, cái nào có vẻ nghiêm trọng hơn?

"Vậy em phải làm sao? Em không đấu khẩu lại cậu ta!"

Chúc Kim Hạ tiến lại gần, ngồi xổm xuống:

"Vậy cô hỏi em, nếu một chú chó cắn em một cái, em có cắn lại nó không?"

Cắn chứ!

Cô bé đáp không chút do dự.

Vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của cô bé khiến Chúc Kim Hạ phì cười, như nhìn thấy chính mình hồi bé, thù dai nhớ lâu. Cô không muốn dập tắt sự mạnh mẽ của cô bé.

Thực tế là một đứa trẻ lớn lên trong gia đình không trọn vẹn, mạnh mẽ một chút cũng không có gì là xấu.

"Chó thì đầy lông, em cắn nó một cái, chẳng phải miệng em cũng sẽ dính đầy lông sao?"

Hạp Tây Lạp Mỗ khựng lại một chút, sau đó chữa ngượng: Em có thể đá nó!

Chúc Kim Hạ: …

Chúc Kim Hạ:

"Chó đáng yêu như vậy, em nỡ lòng nào đá nó sao?"

Cô đã thành công đánh lái sang chuyện khác, khiến cô bé ngơ ngác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!