Ván bài trong nhà kết thúc khi nào, hoàn toàn phụ thuộc vào việc Đa Cát thắng được bao nhiêu tiền.
Ngay khi Chúc Kim Hạ nghi ngờ chuyến đi này có phải là sẽ bị lãng phí trong trò chơi bài bất tận này hay không, thì ván bài cũng kết thúc, điều này còn phải nhờ vào việc mọi người biết điều, thua đủ nhanh.
Đa Cát hài lòng thu tay lại, họ mới lên đường đi đến hai ngôi làng tiếp theo.
Nhìn núi vàng, núi bạc trên bàn, Chúc Kim Hạ cuối cùng cũng hiểu tại sao Đa Cát lại đeo một chiếc túi trống rỗng khi ra khỏi nhà, đây gọi là có tầm nhìn xa. Lúc đến là túi rỗng, lúc đi đã đầy ắp.
Xe minivan tiếp tục chạy lên núi, gió núi rít gào, mây bay lơ lửng, dường như chỉ còn cách bầu trời một gang tay.
Dọc đường đi, Đa Cát vẫn vô tư vô lo, tay trái ôm, tay phải ấp, tán tỉnh, đùa giỡn. Hoa Hoa và Tiểu Trương cũng rất hợp tác, ăn miếng trả miếng giống như đang đấu võ trong tiểu thuyết kiếm hiệp, vô cùng ăn ý.
Chúc Kim Hạ nhìn đến nhức cả mắt, khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển, sao lại không ai phát minh ra chức năng che mắt bằng tay nhỉ?
May mà Đa Cát đối với cô vẫn còn lịch sự, dù sao cô cũng mới đến, lại không bắt sóng, ông ta cũng không tiện làm tới.
Giữa nam và nữ, cái quan trọng là tình nguyện, ép dầu ép mỡ, ai nỡ ép duyên, cơ bản là dưa hái xanh thì không ngọt.
Điều này cũng trùng khớp với phán đoán của Thời Tự—
"Trước mặt nhiều người như vậy, ông ta cũng không dám làm gì, cùng lắm là ra oai. Cô đi sớm về sớm, sau này đừng qua lại với ông ta nữa là được."
Vội vàng đi dạy tiết Toán đầu tiên buổi chiều, anh chỉ có thể kết thúc cuộc trò chuyện một cách qua loa. Cuối cuộc gọi, anh còn nói:
"Nhưng cũng đừng chủ quan, báo cáo tình hình thường xuyên nhé."
Cúp điện thoại, Chúc Kim Hạ mới nhớ ra, nhắn tin hỏi anh: [Thường xuyên là bao lâu?]
Thời Tự: [Mười phút một lần?]
Mười phút cái đầu anh.
Chúc Kim Hạ mắng thầm một câu, cất điện thoại, không thèm để ý đến anh nữa.
Bỏ qua con người Đa Cát, chuyến đi này vẫn rất đáng giá.
Ở ngôi làng thứ hai, cô được nhìn thấy cách nuôi ong độc đáo của người dân địa phương, họ đặt những chiếc thùng gỗ nằm ngang, mời ong chúa đến, đàn ong liền kéo đến xây tổ.
Những chiếc thùng màu vàng tươi, nằm giữa những bông hoa rực rỡ, dưới bầu trời xanh thẳm và mặt đất vàng óng, Chúc Kim Hạ còn tưởng tượng ra cảnh tượng chú gấu Pooh sẽ nhảy ra khỏi khung hình.
Kết quả là Pooh không đến, Đa Cát lại đến.
"Cô giáo Chúc, cô đến nếm thử xem."
Ông ta xin chủ nhà một lọ mật ong mới thu hoạch năm nay, dùng tay chấm một chút, ra hiệu cho Chúc Kim Hạ há miệng.
Ngón tay thô kệch từ trên không trung tấn công cô, Chúc Kim Hạ nhanh nhẹn né tránh.
"Ông đừng khách sáo, để tôi tự làm."
Không ai nỡ đánh người cười, huống chi là ở địa bàn của ông ta. Chúc Kim Hạ cũng không muốn làm mất mặt ông ta trước mặt mọi người, chỉ né tránh, tự mình chấm một chút mật ong nếm thử.
Mật ong ngọt ngào, thơm ngon, mang hương thơm của hoa cỏ vùng cao nguyên, quả thật khác hẳn với những loại mật ong cô từng ăn trước đây.
Theo lời của Đa Cát, chủ nhà mang ra rất nhiều lọ mật ong, tặng một lọ cho Chúc Kim Hạ.
"Cô cầm lấy đi, khách quý đến từ phương xa, đây là chút lòng thành của chúng tôi."
Đa Cát nhận quà không hề mềm tay, rõ ràng lúc giới thiệu gia đình này, ông ta còn nói chủ nhà bị tàn tật, những năm qua sống dựa vào nghề nuôi ong. Mà theo như Chúc Kim Hạ quan sát, trong sân chỉ có bảy, tám thùng ong, căn bản không thể sản xuất đại trà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!