Tuần lễ lớn đã đến.
Chiều hôm đó sân trường đông nghịt người, lũ trẻ xếp hàng ngay ngắn, ngóng trông nhìn ra cổng sắt. Các giáo viên đứng xung quanh duy trì trật tự. Thời Tự đứng ở hành lang, nơi không bị nắng chiếu vào, đều đều thông báo những lưu ý trong kỳ nghỉ.
Từng tốp phụ huynh đi xe máy đến, thường là một người lớn đón mấy đứa trẻ của mấy nhà. Đều là người cùng làng, như vậy sẽ tiện hơn, cũng tiết kiệm xăng hơn.
… Chỉ là không an toàn lắm.
Xe máy chở được hai người, nhưng thực tế lại chở sáu, bảy người, lũ trẻ chen chúc nhau như bảy anh em hồ lô, tay xách những chiếc túi lưới đầy ắp, đủ màu sắc, nghe nói bên trong là ga trải giường, vỏ chăn và quần áo bẩn, mỗi dịp tuần lễ lớn đều phải mang về nhà giặt giũ.
Đang là mùa hè, mặt trời chói chang, nền xi măng nóng hổi.
Chúc Kim Hạ xách một chiếc ghế từ phòng giáo viên ra, ngồi dưới hiên nhà, vừa phe phẩy quạt vừa nói:
"À đúng rồi, sách tôi đã mua xong, toàn là sách phù hợp với học sinh tiểu học, từ cổ chí kim, trong nước, ngoài nước đều có."
"Mấy đứa lớp 6, ra dọn dẹp bục kia đi."
Thời Tự chỉ tay về phía xa, sai bảo lũ trẻ làm việc, không quay đầu lại hỏi: Bao nhiêu tiền?
Ngay lập tức, một đội nhỏ tay xách chổi, tay cầm đồ hốt rác chạy đến công trường.
Chúc Kim Hạ cười:
"Giỏi ghê ha, dám sử dụng lao động trẻ em."
"Hỏi cô bao nhiêu tiền."
"Sao nào, muốn thanh toán cho tôi à?"
Ừ.
Chúc Kim Hạ liếc xéo anh:
"Ý tưởng là của tôi, học sinh là của lớp tôi, nếu có hiệu quả, đó cũng là công lao của tôi, ai cho anh"tranh cônghả?
Thời Tự quay đầu lại, thấy cô phe phẩy quạt, mặt đỏ bừng vì nóng, liền lấy một cuốn vở bài tập trên ghế bên cạnh đưa cho cô.
"Dạy học tình nguyện một chuyến, lương cũng không có, lại còn để cô bỏ tiền ra thì không ổn lắm."
Chúc Kim Hạ nhận lấy cuốn vở tiếp tục quạt, quả nhiên mát hơn nhiều.
Cô nhướn mày:
"Lời này không giống anh nói chút nào."
Vậy tôi nên nói gì?
"Với tính cách keo kiệt của anh, đương nhiên là không nói gì cả, thấy đồ tốt thì cứ lẳng lặng nhận luôn. Giờ thì quỳ xuống dập đầu cho tôi nhanh đi."
Thời Tự: …
Hình như cô hiểu lầm anh rồi.
Vu Tiểu San vừa bước vào tránh nắng, nghe thấy vậy thì phì cười.
Dù sao anh cũng là Hiệu trưởng, nói đùa riêng với nhau thì được, nhưng trước mặt giáo viên khác, cô cũng không nên làm mất mặt anh, Chúc Kim Hạ ho khan hai tiếng, vội vàng chữa cháy.
"Cũng không tốn bao nhiêu tiền, cứ coi như tôi tự bỏ tiền túi ra để thực hành sư phạm. Ở vùng núi này thiếu thốn đủ thứ, anh nên chi tiêu vào những việc cần thiết hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!