Chương 16: Ngày thứ mười sáu

Mới chỉ dự giờ ba ngày, Chúc Kim Hạ đã bị ném lên bục giảng.

Trước khi lên lớp, cô vội vàng ôn bài, cặm cụi đọc sách giáo khoa trong ký túc xá, càng đọc càng thấy bất an, cuối cùng đành phải gõ cửa phòng Thời Tự lúc nửa đêm.

Gõ một hồi lâu, không có ai trả lời.

Lạ thật, đã quá mười hai giờ rồi, anh ta không ở ký túc xá sao?

Chúc Kim Hạ đang định bỏ đi thì bên trong mới vang lên một câu hỏi chậm rãi: Ai đấy?

"Là tôi, Chúc Kim Hạ."

Lại chờ một lúc lâu, mới có người chậm rì rì xỏ dép lê ra mở cửa.

Thời Tự vừa tắm xong, đang lau tóc, chỉ mặc độc một chiếc quần đùi ra mở cửa.

Ánh mắt Chúc Kim Hạ va phải phần thân trên trần trụi của anh.

Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy Thời Tự cởi trần, lần đầu tiên là trên sông, lúc anh nhảy xuống cứu cô. Lúc đó mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, cô căn bản không để ý đến chi tiết. Còn lần này thì…

Rất trực quan.

Tuy biết Thời Tự không phải kiểu người gầy yếu, nhưng cô cũng không ngờ anh lại không gầy yếu đến mức này.

Khác với những khối cơ bắp rắn chắc, cuồn cuộn sức mạnh trong phòng tập gym, cơ thể trước mắt cô toát lên vẻ khỏe khoắn, săn chắc, những đường nét uyển chuyển như những ngọn núi trùng điệp, ẩn chứa sức mạnh tiềm tàng.

Làn da anh rám nắng, toát lên vẻ khỏe khoắn, tràn đầy năng lượng của người thường xuyên phơi nắng.

Chúc Kim Hạ lỡ nhìn thêm hai giây, lúc hoàn hồn, cô vội vàng cúi đầu xuống, lại nhìn thấy dây lưng quần đang được anh buộc hờ hững.

Theo phản xạ, cô lo lắng chiếc quần sẽ đột nhiên tụt xuống, sau đó mới nhận ra, không nhìn phần thân trên, chẳng lẽ nhìn phần thân dưới là ổn sao?

Thật sự không biết nên nhìn vào đâu.

Thời Tự đang chờ cô lên tiếng, đợi mãi không thấy, anh buông khăn tắm xuống, vắt lên cổ:

"Muộn thế này rồi, có chuyện gì sao?"

Chúc Kim Hạ nhớ ra chuyện chính.

Cứu mạng! Cô muốn túm lấy vạt áo Thời Tự cầu cứu, nhưng anh ta lại không mặc áo, túm lấy ống quần chắc chắn sẽ kéo tuột luôn:

"Tôi xin phép được dự giờ thêm một tuần nữa!"

Yêu cầu bị bác bỏ.

Thời Tự định đóng cửa, bị Chúc Kim Hạ dùng thân mình chặn lại.

"Đừng, đừng, đừng mà, bây giờ thật sự không được!" Chúc Kim Hạ sốt ruột đến mức toát mồ hôi hột:

"Tôi đã trả lại hết kiến thức Tiếng Hán tiểu học cho thầy cô rồi!"

Không xem thì không biết, xem xong mới hoảng hồn.

Càng soạn bài, cô càng phát hiện ra chỗ nào cũng có lỗ hổng.

"Học tiếng Anh bao nhiêu năm, giờ đây tôi còn chẳng nhớ rõ nét chữ, thứ tự nét của những chữ Hán đơn giản…"

Chúc Kim Hạ càng nói càng sốt ruột:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!