Chương 15: Ngày thứ mười lăm

Bị đánh thức giữa đêm khuya, dì Phương vung gậy quật tới tấp.

"Chuyện bé tí tẹo lại bảo với tôi là chuyện quan trọng lắm, mạng người nguy cấp rồi."

Thời Tự vừa né tránh vừa giải thích:

"Không phải đâu dì, cô ấy khóc rồi mà!"

"Thử đứng yên xem nào, không đến năm giây, tôi sẽ cho cậu khóc ròng luôn."

Dáng người Thời Tự nhanh nhẹn, nhưng khổ nỗi căn phòng quá nhỏ, né tránh được một lúc, anh vẫn bị ăn một gậy vào cánh tay.

Anh kêu lên một tiếng:

"Dì Phương, sao dì lại vô lý như vậy!"

Dì Phương hạ cây gậy xuống: Tôi chính là lý lẽ!

Sau một hồi náo loạn, tâm trạng u ám của Chúc Kim Hạ cũng tan biến, thấy Thời Tự bị đánh, cô giật mình, vội vàng chắn trước mặt anh.

Thế mà lại bị Thời Tự kéo sang một bên.

Tôi không sao.

Cô nhìn cánh tay Thời Tự: Đánh vào đâu vậy?

Không trúng đâu.

"Tôi nghe thấy tiếng rồi mà!"

Chúc Kim Hạ hối hận, nếu không phải tại cô khóc lóc, anh cũng chẳng đến mức phải chạy đi cầu cứu. Bà lão này cũng thật là, chẳng thèm nói đạo lý gì cả, vậy mà lại thật sự ra tay đánh người!

Thời Tự dở khóc dở cười, vội vàng giải thích rằng dì Phương vốn có tính tình như vậy thôi, nhìn bà vung gậy trông có vẻ ghê gớm nhưng thực ra chẳng đau tí nào.

Dì Phương không vui:

"Không đau tí nào? Vậy cậu thử chịu thêm một gậy nữa xem?"

Miệng thì nói lời cay nghiệt, nhưng trong mắt lại ẩn chứa ý cười, bà rõ có hứng thú quan sát hai người.

Có chuyện gì đây?

Chúc Kim Hạ buông cánh tay Thời Tự ra, quay đầu lại:

"Nếu dì còn giận thì cứ đánh tôi, đừng đánh anh ấy."

Trong lời nói có chút tức giận.

Thời Tự hơi sững sờ, nhìn chằm chằm vào gáy cô.

Cô gái này tuy không thấp, nhưng đứng trước mặt anh vẫn thấp hơn một cái đầu, rõ ràng lúc nãy còn bị tên vô lại kia bắt nạt đến mức khóc lóc thảm thiết, vậy mà giờ lại ra vẻ che chở cho anh.

Cô quay lưng về phía anh, từ góc độ này không nhìn thấy mặt cô, chỉ thấy hai vành tai nhỏ nhắn, tròn trịa lộ ra từ mái tóc xõa tung, đỏ ửng lên.

Xem ra là đang rất tức giận.

Cô giáo Chúc. Thời Tự muốn cười, lời trêu chọc đã đến bên miệng, nhưng lại không nói ra.

Anh khẽ cười, hiếm khi nào lại gọi cô một cách nghiêm túc như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!