Cả đêm ngủ không ngon, nên hôm sau khi dự giờ, Chúc Kim Hạ liên tục ngáp ngắn ngáp dài.
Rút kinh nghiệm từ hôm trước, cô quyết định trốn học.
Cũng không trốn nhiều, chỉ hai tiết, một là tiết Toán của Thời Tự, hai là tiết tiếng Tây Tạng của Đốn Châu.
Cô đã được lĩnh giáo thực lực của hai anh em này, ngay cả khi tinh thần tỉnh táo nhất cũng khó chống đỡ được khả năng ru ngủ của họ, huống chi là trong tình trạng thiếu ngủ?
Trong ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.
Giữa buổi chiều, Chúc Kim Hạ vừa ngáp vừa ngồi bên rìa sân thể dục xem học sinh tiểu học học thể dục.
Là lớp 1 hay lớp 2 nhỉ?
Sao mà bé tí hon thế này?
Mấy cô bé đang đá cầu thấy cô, bẽn lẽn đi đến, dùng tiếng Phổ Thông ngọng nghịu mời cô: Cùng, đá!
Chúc Kim Hạ xua tay:
"Cô đá không giỏi, các em đá đi."
Cô bé vẫn kiên trì: Cùng, cùng đá!
Trước ánh mắt long lanh của cô bé, Chúc Kim Hạ không thể từ chối:
"… Được rồi, đừng chê cô gà mờ là được."
Lũ trẻ chia thành hai đội, thi xem đội nào đá được nhiều hơn.
Thời đi học, Chúc Kim Hạ đã không giỏi đá cầu, bây giờ chân tay lại càng cứng đờ.
Hiệp 1, đá được 5 cái.
Hiệp 2, 3 cái.
Rõ ràng ngoại trừ cô ra, mọi người đều rất giỏi trò chơi này.
Chẳng mấy chốc, đội có Chúc Kim Hạ đã bị bỏ xa về điểm số.
Mấy cô bé đã oẳn tù tì giành được cô về đội lúc đầu còn hớn hở, giờ đây đều im thin thít, túm tụm lại thì thầm to nhỏ một hồi rồi dùng tiếng Phổ Thông lơ lớ nói với cô:
"Không chơi với cô nữa."
Chúc Kim Hạ: …
Có thể thấy, trường học này không có dạy môn Kỹ năng sống.
Cô vừa tự an ủi bản thân là người lớn phải rộng lượng, vừa xấu hổ quay trở lại chỗ ngồi thì nghe thấy tiếng cười khẽ sau lưng.
Quay đầu lại, vị Hiệu trưởng nào đó đang đứng đó với vẻ mặt đắc ý, rõ ràng đã chứng kiến toàn bộ sự việc.
"Sao chỗ nào cũng có anh vậy?"
Chúc Kim Hạ bực bội.
"Nhận được báo cáo, có người ngủ gật trong giờ học chưa đủ, hôm nay còn trốn học." Thời Tự lịch sự hỏi:
"Xin hỏi cô có biết người đó là ai không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!