Chương 96: Ngày thứ chín mươi sáu (Hoàn chính văn)

Trong nhà là vậy, còn tổ hợp ba người đi chơi suốt đêm kia mãi đến tận khuya mới trở về.

Trên mặt Đốn Châu dán đầy những hình sticker đủ màu sắc, nào là đầu lâu, nào là hình đầu sư tử.

Áo khoác của Viên Phong biến mất đâu mất, giữa đêm xuân vẫn chỉ mặc mỗi chiếc áo ngắn tay, vừa vào cửa vừa run lên cầm cập.

Cậu giữ cửa chờ Trát Mỗ vào, quay đầu dặn dò:

"Nhìn đường đấy, vào nhà có bậc thềm, đừng ngã nhé."

Cô bé khéo léo chui vào nhà từ bên dưới khuỷu tay cậu, trên người vẫn khoác chiếc áo khoác của Viên Phong.

Cô trả áo lại cho cậu, rồi khẽ chạm vào mu bàn tay cậu, thấy lạnh ngắt, ánh mắt không khỏi lộ vẻ áy náy và hối hận.

Viên Phong nhận ra ngay, cười khẽ khi đón lại chiếc áo khoác:

"Đừng lo, cóng thế này vẫn chẳng sao. Làm đàn ông mà sợ tí lạnh, còn mặt mũi nào tung hoành giang hồ— A… A xì!"

Chưa dứt lời, cậu đã hắt xì liên tục.

Bên kia, Đốn Châu hồ hởi gọi mọi người:

"Nhanh lại đây, anh tôi mua pizza rồi, quay lại lò vi sóng là ăn thêm bữa khuya!"

Viên Phong vừa hắt xì xong, xoa xoa cái mũi đỏ, mắng:

"Nói bé thôi, khuya lắm rồi, để người ta ngủ."

Đốn Châu bĩu môi:

"Ngủ mơ hay mơ xuân vậy?"

Ngay lập tức, Viên Phong sải bước lớn, túm tai cậu:

"Trát Mỗ còn ở đây, trước mặt con gái mà cậu nói năng linh tinh thế à?"

Đốn Châu la oai oái, sau cùng cũng chịu hạ giọng, lý sự:

"Con bé chỉ nhỏ hơn tôi có vài tuổi thôi. Nó là bé gái, thì tôi cũng là bé trai chứ! Sao lại phân biệt đối xử vậy?"

"Không phải bé trai nào cũng đáng ăn đòn như cậu đâu."

Đêm hôm ấy, thị trấn Bạch Câu bắn pháo hoa, bầu trời đêm xanh thẫm rực sáng bởi những tia sáng trắng lấp lánh.

Hầu hết mọi người đều reo hò vui sướng tại quảng trường ngoài cổng thị trấn, ngắm nhìn màn trình diễn lộng lẫy. Có người lại lặng lẽ quan sát khung cảnh qua ô cửa nhỏ trong phòng tắm, nơi làn hơi nước mờ ảo dâng lên.

Thời Tự hôn Chúc Kim Hạ, cảm nhận nhịp tim sôi nổi của cả hai. Dục vọng chẳng che đậy, yêu thương tràn ngập trong dòng nước ấm.

Giữa tiếng pháo hoa rộn ràng, anh nghe thấy cô thì thầm bên tai:

"Thời Tự, đợi gió đến sao bằng đi đón gió?"

Anh ngẩng lên nhìn đôi mắt trong sáng của cô.

Cô không nhìn trăng, cũng chẳng ngắm pháo hoa, chỉ tập trung vào anh.

Cô đưa đôi tay ướt át ra, ôm anh như ôm một đứa trẻ, nụ cười dịu dàng hiện lên trong làn hơi nước, cô chân thành nói:

"Thời Tự, em yêu anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!