Chương 39: Ngày thứ ba mươi chín

Tiết học cuối cùng của buổi chiều kết thúc, cả ba người đều không có tiết, cùng tụ tập ở ký túc xá của Thời Tự, thật hiếm có.

Đốn Châu hỏi Chúc Kim Hạ, dạo này cô đi đâu mất tăm, hôm nay sao lại nổi hứng đến đây ngồi chơi thế.

Chúc Kim Hạ quay đầu liếc nhìn Thời Tự vừa bước vào phòng, không tiện nói, chẳng phải là chưa kịp chạy sao?

Thời Tự về nhà làm thêm giờ, anh ngồi trước bàn trà, bên cạnh là một chồng tài liệu dày cộp.

Chúc Kim Hạ chưa bao giờ thấy anh rảnh rỗi.

Một vị Hiệu trưởng không lương mà cả ngày chẳng có chút thời gian cho bản thân. Học sinh được tan học, giáo viên được tan làm, còn Thời Tự như một cỗ máy, không biết mệt mỏi, hoạt động 24/24.

Anh khác với mọi người xung quanh, không bao giờ chơi điện thoại, cũng không xem video ngắn. Thỉnh thoảng, khi Chúc Kim Hạ đến ngồi ké ở phòng khách, cô sẽ thấy anh ngồi trước máy tính trong phòng ngủ.

Qua khe cửa hé mở, cô tò mò nhìn vào, thấy trên màn hình chi chít chữ tiếng Anh, định dạng quen thuộc.

Nhìn kỹ hơn một chút, cô sững người.

Anh đang đọc các tạp chí khoa học nước ngoài.

Lúc đó, Chúc Kim Hạ mới giật mình nhận ra, không có cái gọi là làm lại từ đầu, bởi vì ngọn núi vẫn luôn ở đó, chỉ là đang ẩn mình mà thôi.

Ở một góc khuất không ai biết, anh chưa bao giờ từ bỏ lý tưởng của mình.

Anh trai làm thêm giờ, Đốn Châu liền tự giác đảm nhận nhiệm vụ nấu cơm. Chúc Kim Hạ chui vào bếp, lấy cớ giúp Đốn Châu để tránh mặt kẻ nghiện công việc kia.

Thời Tự cũng không nói gì, người mười ngón tay không dính nước mùa xuân như cô nay vì muốn trốn tránh anh mà ngay cả nhà bếp cũng chịu vào, coi như anh đã tích đức.

Bên tai anh vang lên tiếng trò chuyện rôm rả trong bếp.

"Cậu cho nhiều muối quá đấy."

"Không sao, đều là anh tôi mua, không tiếc đâu."

"Tiêu tiền của anh ấy, làm hai chúng ta mặn chết, tôi thấy cũng không cần thiết."

"Ăn thêm cơm là được, không chết vì mặn đâu."

Thời Tự: …

"Hay là để tôi nhào bột nhé?"

"Không cần, con gái các cô sức yếu, nhào bột là việc nặng nhọc, để đàn ông chúng tôi làm."

"Sức tôi khỏe lắm đấy."

"Thôi đi, nhìn cánh tay, chân cẳng nhỏ xíu của cô, mà đòi so sánh sức khỏe với tôi?"

… Chúc Kim Hạ khựng lại:

"Không phải, chủ yếu là kẽ móng tay cậu có đất, tôi sợ ăn vào mất vệ sinh…"

Đốn Châu: …

Chúc Kim Hạ: Đi rửa tay đi.

Đốn Châu: Có câu nói làăn đồ dơ, không bệnh tậtmà.

Chúc Kim Hạ: Đi rửa tay đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!