Chúc Kim Hạ tức giận chạy về nhà, lúc này mới phát hiện đồ dùng vệ sinh cá nhân vẫn còn ở bồn rửa mặt, cô hung hăng lau mặt, nghiêm túc suy nghĩ hai giây, dù sao cũng là Thời Tự mua, thôi, vứt đi!
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cuối cùng cô cũng không thể không gội đầu rửa mặt vào ngày mai, nên đành phải quay lại lấy.
Nào ngờ cô lại gặp Thời Tự trên sân trường.
Thời Tự đuổi theo từ ký túc xá ra, không thấy người đâu, chỉ thấy chiếc xô bên cạnh bồn rửa mặt. Anh lại gần mới phát hiện không chỉ có xô mà đồ dùng vệ sinh cá nhân cũng đều ở trong bồn rửa mặt.
Những thứ này vẫn là do anh chuẩn bị cho Chúc Kim Hạ trước khi cô đến.
Anh dừng lại một chút, lặng lẽ dọn dẹp đồ đạc, lại đổ đầy nước vào xô, cuối cùng một tay bưng chậu, một tay xách xô, đang định mang về nhà, quay đầu lại liền nhìn thấy bóng dáng người kia quay trở lại.
Đèn trên sân trường vẫn sáng, Chúc Kim Hạ đứng bên cạnh ký túc xá, vừa vặn nằm trên ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, gương mặt bị bóng tối che khuất, bóng dáng thon dài in trên mặt đất.
Anh lại gần, lúc này mới nhìn rõ biểu cảm của cô.
Cô lạnh nhạt đưa tay ra: Để tôi tự làm.
"Không phải bong gân à?"
Vừa về đến nhà, anh đã nghe nói chuyện nhảy Oa Trang, Vân Nam Bạch Dược(*) vẫn là do anh bảo Đốn Châu mang đến, lúc này liếc nhìn chân cô cũng không thấy gì bất thường.
(*)Vân Nam Bạch Dược () (viên): có tác dụng cầm máu, tăng tuần hoàn máu và từ đó làm giảm các vết máu tụ, giảm sưng. Ngoài ra thuốc còn có tác dụng chống viêm và làm lành vết thương.
"Bong gân cũng không liên quan đến anh."
Cô đưa tay giật lấy xô nước.
Bình thường cô chỉ xách nửa xô nước, đổ đầy cô không xách nổi, mà hôm nay Thời Tự lại đổ đầy, anh xách lên thì nhẹ nhàng, cô lại không nhấc nổi.
Giằng co một hồi, cô cướp được xô nước, nhưng chiếc xô nhựa bộp một tiếng rơi xuống đất, nước bắn tung tóe làm ướt cả giày.
Cô xách không nổi.
"Xách không nổi cũng không liên quan đến anh."
Cơn bướng bỉnh nổi lên, Chúc Kim Hạ không chịu thua, cắn răng xách xô nước lên, còn đưa tay ra giật lấy chiếc chậu trong tay anh.
Thời Tự cũng nổi giận:
"Cô có thôi đi không?"
"Không phải anh nói sao?" Cô mỉa mai:
"Bất cứ chuyện gì không muốn làm, cứ từ chối thẳng thừng là được — đây không phải là điều anh vừa dạy sao?"
…
"Vậy nên bây giờ tôi từ chối lòng tốt của anh, phiền anh buông tay ra."
Được rồi, tự hại mình rồi.
Giằng co mấy giây, Thời Tự buông tay.
Chúc Kim Hạ cướp lấy xô nước rồi bỏ đi, tiếc là một tay xách xô, một tay bưng chậu, chân lại còn khập khiễng, bước đi khó khăn, chẳng có chút phong thái nào.
Thời Tự lạnh lùng nhìn cô, thầm nghĩ
"chó cắn Lã Động Tân, không biết điều", mặc kệ cô ta đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!