Trong nhà chỉ có một ngọn đèn dầu leo lét, chú Vượng đã ngủ.
Lạc Nhung Trát Mỗ như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau Thời Tự, hai người không nói gì, chỉ dùng tay ra hiệu. Chúc Kim Hạ đoán, chắc là sợ làm ồn đến ông cụ.
Cô chăm chú quan sát, cố gắng giải mã những động tác tay của họ nhưng chẳng hiểu gì cả, vậy mà hai người lại giao tiếp trôi chảy, ăn ý lạ thường.
Chúc Kim Hạ dời mắt, không nhìn nữa.
Nào ngờ, hai người vừa ra hiệu, vừa rón rén bước lên tầng hai.
Cô ngồi trên chiếc giường đất, ngẩn ngơ… Chẳng lẽ họ quên mất cô rồi?
Căn phòng khách theo kiểu Tây Tạng, bốn phía đều là những chiếc giường đất dài, trên giường trải những tấm vải dệt sặc sỡ, ban ngày có thể ngồi xếp bằng trên đó, ban đêm cũng có thể làm giường ngủ.
Cô do dự không biết nên đuổi theo, hay là ngồi đây tiếp tục chờ, vừa đưa mắt quan sát xung quanh dưới ánh đèn mờ ảo.
Ngoài chiếc bàn dài và giường đất, trong nhà chẳng có đồ đạc gì khác, nói là
"nhà trống trơn bốn bức tường" cũng chẳng ngoa.
Chú Vượng dù sao cũng đã làm Hiệu trưởng mấy chục năm, vậy mà hoàn cảnh gia đình lại chẳng khác gì những hộ nghèo mà cô đến thăm hôm nay.
Ngẩn người một lúc, hai người lại đi xuống, mỗi người ôm một bộ chăn, gối, đệm, hóa ra là đi lấy đồ dùng cho cô.
Chúc Kim Hạ lặng lẽ quan sát cô gái Tây Tạng tên Lạc Nhung Trát Mỗ.
Thời Tự không thích nói về bản thân, ngay cả chú Vượng anh cũng chỉ nhắc đến vài lần, càng không nhắc đến Lạc Nhung Trát Mỗ.
Chúc Kim Hạ không đoán được tuổi của cô gái.
Đến vùng núi này, cô mất khả năng phán đoán tuổi tác. Nắng ở đây gay gắt, da người cũng sẫm màu hơn, lại thêm má hồng khỏe mạnh cộng với trang phục và phụ kiện sặc sỡ, trông họ già dặn hơn rất nhiều.
Lúc vào nhà, Chúc Kim Hạ đã chào hỏi cô ấy, Lạc Nhung Trát Mỗ chỉ mỉm cười, không nói một lời, quay đầu lại chạy lên chạy xuống cùng Thời Tự.
Họ bận rộn, cô muốn giúp đỡ, bị Thời Tự ngăn lại bằng một câu
"Say rồi thì ngồi yên đấy". Cô đành ngượng ngùng ngồi xếp bằng một bên, nhìn hai người giũ chăn, trải giường.
…
Sự phân biệt đối xử thật rõ ràng, với cô là sự từ chối và mệnh lệnh lạnh lùng, với cô gái kia là lời nói dịu dàng, ăn ý tuyệt đối.
Kéo qua một chút.
"Nghe nói tối qua trên núi có tuyết rơi?"
"Không bị lạnh là tốt rồi, nhớ mặc thêm áo cho chú Vượng."
Toàn là Thời Tự nói.
Chậc, người ta còn chẳng thèm để ý đến anh, vậy mà anh vẫn nói hăng say.
"Lần sau nhớ mặc ấm vào rồi hãy ra ngoài, đừng như vừa nãy. Hồi nhỏ suốt ngày ốm đau, uống thuốc chưa đủ à?"
Cô gái mỉm cười với anh, ngượng ngùng vuốt ve bím tóc.
Lúc này, Chúc Kim Hạ mới đoán ra, có lẽ cô gái này còn khá trẻ, nụ cười vẫn còn nét e thẹn và ngây thơ.
Hai người họ tương tác qua lại, Chúc Kim Hạ nhìn họ tình chàng ý thiếp thì cảm thấy mình như bóng đèn, đã vậy còn là loại hai trăm watt sáng trưng. Cô nằm vật ra giường đất, quay lưng về phía họ, nhắm mắt ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!