"Cô biết rõ ràng là Bí thư muốn cô giáo Chúc uống rượu, cô uống thì có tác dụng gì?"
"Không phải do tôi sợ ông ta mất mặt rồi chúng ta đều không yên ổn sao?"
"Vậy cô có thấy ông ta mất mặt không? Chúng ta có yên ổn không?"
"Tôi, tôi làm sao biết được — Ọe!"
Trên ruộng rau phía sau nhà văn hóa, Hoa Hoa nôn thốc nôn tháo, Tiểu Trương chạy đi lấy giấy rồi quay lại lau mặt cho cô ấy, sau đó nhớ đến Chúc Kim Hạ cũng đã uống nửa bình, liền quay đầu hỏi: Cô giáo Chúc, cô—
Câu Cô thế nào còn chưa kịp hỏi ra khỏi miệng, thì đã thấy cô nằm vật ra bờ ruộng, chân tay duỗi thẳng.
Tiểu Trương: …
Cô ấy buông Hoa Hoa ra, vội vàng chạy đến đỡ người đang nằm dưới đất:
"Cô giáo Chúc, ban đêm lạnh lắm, không thể nằm ngủ ở đây!"
Chúc Kim Hạ lấy tay che mặt, nói gì đó, Tiểu Trương không nghe rõ.
Cô nói gì?
Cô ấy ghé sát mặt lại gần, mới nghe thấy câu nói: Tôi khó chịu…
"Rượu đó nồng độ cao lắm, đến chúng tôi còn không dám uống nhiều, cô uống một hơi nửa bình, làm sao mà không khó chịu được?" Tiểu Trương cố gắng kéo cô:
"Cô dậy trước đã, dậy trước đã. Hay là giống Hoa Hoa, nôn ra hết đi? Nôn ra hết là sẽ không khó chịu nữa."
Chúc Kim Hạ nhắm mắt lại. Bất kể cô ấy kéo thế nào, khuyên nhủ thế nào, cô cũng nằm im bất động, không nói một lời, khiến Tiểu Trương sợ đến mức mặt mày tái mét.
Có nên vào trong cầu cứu không?
Nếu để Bí thư biết, chẳng phải chính là hợp ý ông ta sao, có khi còn hại cô giáo Chúc?
Nhưng chỉ dựa vào cô ấy và Hoa Hoa — Tiểu Trương ngẩng đầu nhìn người vẫn đang quỳ bên đường nôn mửa — cô ấy còn không xử lý nổi Hoa Hoa, làm sao có thể đưa cô giáo Chúc xuống núi an toàn?
Tiểu Trương lo lắng đến toát mồ hôi.
Trong lúc hoảng loạn, cô ấy nhìn thấy có thứ gì đó phát sáng dưới đất, nhìn kỹ, mới phát hiện đó là điện thoại của Chúc Kim Hạ. Không biết là cô vẫn luôn cầm trên tay hay là vô tình rơi ra từ túi áo khoác, lúc này đang nằm trên bờ ruộng, rung lên bần bật.
Ngoài ánh lửa bập bùng trước nhà văn hóa, thì màn hình sáng rực là nguồn sáng duy nhất.
Tiểu Trương nhặt lên, nhìn thấy tên người gọi đến:
Hiệu trưởng trung tâm xã Nghi Ba – Thời Tự
Giống như được đặc xá.
Cô ấy vội vàng bắt máy: Alo?
Câu đầu tiên vang lên trong ống nghe là một câu chửi thề.
Tiểu Trương hơi sững sờ, lại alo thêm một tiếng.
Kết nối rồi?
Gọi điện thoại hồi lâu không ai bắt máy, Thời Tự đã lao ra khỏi cổng trường, chuẩn bị lên núi, vừa đi vừa tiếp tục gọi, không biết là lần thứ mấy, cuối cùng cũng có người bắt máy.
Lại nghe thấy giọng nói…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!