Chương 23: Ngày thứ hai mươi ba

Thần chết giáng lâm, bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng. Khúc Trân thấy tình hình không ổn liền chuồn lẹ.

"Hai người cứ từ từ uống nhé, tôi đi tiếp khách đây!"

Chẳng mấy chốc, lại có người từ quầy lễ tân mang bia đến, vẫn là một thùng bia tươi. Có lẽ là do sắc mặt Thời Tự không tốt, lần này Khúc Trân đứng cách xa, chỉ đứng sau quầy bar, mấp máy môi với Chúc Kim Hạ: Tôi mời.

Chúc Kim Hạ mỉm cười, quay đầu nhìn thấy Thời Tự, nụ cười liền tắt ngúm.

Cô không cười nữa, Thời Tự lại cười: Uống vui lắm à?

Chúc Kim Hạ đột nhiên nhớ đến một câu chuyện cười, buột miệng hỏi:

"Anh có biết định luật bảo toàn nụ cười không?"

Không. Sao thế?

"Theo định luật bảo toàn nụ cười, nụ cười không tự nhiên sinh ra, cũng không tự nhiên mất đi, nó chỉ chuyển từ gương mặt người này sang gương mặt người khác."

Thời Tự không nói gì, cứ nhìn cô như vậy.

Chúc Kim Hạ thở dài, gọi một tiếng Thầy Hiệu trưởng — cô rất ít khi gọi Thời Tự như vậy.

"Tôi thừa nhận, về mặt danh nghĩa, anh là lãnh đạo của tôi."

… Cùng lắm là lãnh đạo nửa vời, cô đâu phải giáo viên chính thức của trung tâm giáo dục đâu.

"Nhưng bây giờ chúng ta đã ra khỏi trường, anh có cần phải… quân sự hóa công tác quản lý nhân viên như vậy không?"

… Ngay cả ở trường, anh cũng không cần phải như vậy.

"Anh là Hiệu trưởng, tôi là giáo viên, giữa chúng ta chỉ có mối quan hệ cấp trên, cấp dưới trong công việc, liên quan đến đời sống cá nhân, anh có nên quản tôi như quản học sinh không?"

Rõ ràng là anh vô lý, vậy mà cô vẫn có thể nói chuyện một cách lý trí như vậy, Chúc Kim Hạ thầm thở dài trong lòng.

Thời Tự hỏi ngược lại:

"Nhỡ có chuyện gì thì sao?"

"Nhỡ có chuyện gì thì cũng không liên quan đến anh. Tôi là người trưởng thành, có thể tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình."

Thời Tự nhìn gương mặt ấy, đôi mắt sáng đến lạ thường sau khi uống rượu, cũng lặng lẽ thở dài.

"Phải, cô có thể tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Nhưng Chúc Kim Hạ, cô có nghĩ đến việc cô một mình chạy đến vùng núi này, không hiểu rõ môi trường, cũng thiếu ý thức tự bảo vệ bản thân, nếu tôi mặc kệ, nhỡ cô xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tự trách mình không?"

"Nhưng tôi biết tửu lượng của mình, không thể nào để bản thân say được."

"Vậy nhỡ trong rượu có thứ gì đó thì sao?"

"Nhỡ có người thấy cô xinh đẹp, cho dù cô không say cũng muốn quấy rối cô thì sao?"

Chúc Kim Hạ theo bản năng nhìn những lon bia đã uống hết trên bàn, ba lon. Ba lon bia mà đã khiến cô không còn sức chống cự?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!