Chương 22: Ngày thứ hai mươi hai

Trên xe? Chúc Kim Hạ kinh ngạc:

"Xe của ông Lý ấy hả?"

Chứ còn gì nữa? Đốn Châu bực bội nói:

"Cô không biết anh ấy keo kiệt thế nào sao? Một đêm ở nhà nghỉ mất 100 tệ, anh ấy có nỡ bỏ ra số tiền đó không? Thà giết anh ấy còn hơn."

Trên đường về khách sạn rửa giày, Đốn Châu cứ lải nhải mãi.

"Cô không biết trước khi cô đến trường, anh ấy nấu ăn thế nào đâu, chẳng có tí thịt nào, ai biết thì bảo anh ấy là giáo viên nhân dân, ai không biết còn tưởng anh ấy là cao tăng đắc đạo ở chùa nào. May mà cô đến, bây giờ mỗi bữa còn được thấy vài miếng thịt."

"Cô đã nhìn thấy ga trải giường của anh ấy chưa? Giặt đến bạc màu, cứng đơ, nằm lên chẳng khác gì tấm ván. Học kỳ này tôi mua cho anh ấy một bộ mới, anh ấy cũng chẳng thèm bóc ra, kết quả cô vừa đến, anh ấy liền bóc ra cho cô dùng, còn mình thì vẫn nằm trên tấm ván đó, như lính đặc chủng ấy."

"Còn nữa, anh ấy chẳng bao giờ chịu đi tắm bồn gỗ ở thị trấn, 30 tệ cũng tiếc. Mùa đông, nhân lúc giáo viên, và học sinh đều đã ngủ, anh ấy tự mình tắm nước lạnh ở góc sân trường lúc nửa đêm, vòi nước còn đóng băng, vậy mà anh ấy chịu được."

Lải nhải một hồi mới phát hiện người bên cạnh không có phản ứng, Đốn Châu ngẩng đầu lên.

Cô giáo Chúc?

Chúc Kim Hạ không phải là không nghe, mà là không nói nên lời, cô biết Thời Tự keo kiệt, nhưng không ngờ anh ta lại tiết kiệm đến mức này.

"Anh ấy là từ năm ngoái mới trở nên như vậy sao?"

Đốn Châu lắc đầu:

"Luôn luôn như vậy, hồi còn đi học còn quá đáng hơn."

Quá đáng thế nào?

Chẳng ai ngược đãi anh, tự anh hành hạ bản thân mình.

Chú Vượng chưa bao giờ bạc đãi anh, bữa nào cũng no căng bụng. Nhưng anh chỉ ăn cơm, một miếng thịt cũng không động đến.

Hồi học cấp hai, đám con trai tuổi dậy thì như măng mọc sau mưa, lớn phổng phao, quần áo mua năm ngoái rất nhanh đã chật. Chú Vượng dẫn anh đi mua đồ mới, anh nhất quyết không chịu, quần áo vá chằng vá đụp, vẫn mặc như thường.

Anh còn tự học thành tài, luyện được kỹ thuật may vá, vá víu thêm ba năm nữa.

Đốn Châu nhớ ra điều gì đó, bật cười.

"Còn nữa, cô có biết anh ấy tự mình nối phấn viết không?"

… Biết.

"Hồi đi học còn nối cả bút chì nữa. Rõ ràng chú Vượng là Hiệu trưởng, làm gì thiếu bút chì, nhưng anh ấy cứ keo kiệt, gom hết đầu bút chì mà mọi người trong lớp vứt đi, mày mò một hồi là nối dài ra được, dùng còn hăng hái hơn ai hết."

Nói đến khô cả miệng, cuối cùng cũng đến khách sạn, lời phàn nàn cuối cùng của Đốn Châu là:

"Tôi đã bảo là tôi sẽ thuê phòng, tôi trả tiền, nhưng anh ấy vẫn không chịu."

Ting, thang máy đến nơi.

"Tôi biết anh ấy nghĩ gì." Giọng nói của Đốn Châu không còn vui vẻ như trước, một lúc sau mới nói:

"Chú Vượng bị bệnh, sức khỏe ngày càng yếu, anh ấy vừa phải chăm sóc chú Vượng, vừa phải thay chú Vượng quản lý cả trường học, lo cơm nước cho hơn trăm người…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!