Chương 18: Ngày thứ mười tám

Sự nghiệp dạy Tiếng Hán của Chúc Kim Hạ cứ thế lên hương, hay nói cách khác, sự nghiệp dạy Tiếng Anh của cô đã chính thức tuột dốc không phanh.

Tham gia giảng dạy đã ba năm, cứ ngỡ

"con dâu đã thành mẹ chồng", tất cả những lần đầu tiên với vai trò giáo viên cô đều đã trải qua, nào ngờ cơn sóng thần mới lại đang chờ cô ở đây.

Phiên âm.

Phiên âm thật sự là quá khó.

Trẻ con Tứ Xuyên học phiên âm đã khó.

Trẻ con Tứ Xuyên ở vùng Tây Tạng này học phiên âm còn khó hơn.

Chúc Kim Hạ: Bèo nước gặp nhau.

Lũ trẻ: Bần nước gặp phần.

Chúc Kim Hạ: …

Chúc Kim Hạ:

"Mọi người đọc theo cô, bèo nước gặp nhau, bèo, b – eo – bèo."

Lũ trẻ:

"Bần nước gặp phần, bần, b – ân – bần."

Chúc Kim Hạ:

"Bèo nước gặp nhau, nhau, nh – au – nhau."

Lũ trẻ:

"Bần nước gặp phần, phần, ph – ân – phần."

Dù dạy thế nào, bần vẫn là bần, phần vẫn là phần.

Chúc Kim Hạ bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc là giáo viên Tiếng Hán trước, A Bao, đã đào hố cho cô hay là cô tự đào hố chôn mình.

Luyện đọc cũng là một bài toán nan giải.

Tiết học đầu tiên mà Chúc Kim Hạ tiếp nhận là bài 《Con thuyền của cha》, một bài văn tự sự, tác giả hồi tưởng lại quãng thời gian từ nhỏ được cha đưa đi học, bày tỏ nỗi nhớ thương cha đã khuất.

"Có phải là chuyện xảy ra trong giấc mơ đêm qua, tôi vừa mới tỉnh giấc?"

Mở đầu bài văn, tác giả bắt đầu từ giấc mơ.

Bầu không khí đã được đẩy lên cao trào, nhưng khi lũ trẻ cất tiếng đọc, Chúc Kim Hạ vỡ mộng.

Cả lớp ba mươi mốt đứa trẻ, tất cả đều gào thét hết cỡ.

"Có! Phải! Là! Chuyện! Xảy! Ra! Trong! Giấc! Mơ! Đêm! Qua! Tôi! Vừa! Mới! Tỉnh! Giấc!"

Chúc Kim Hạ: …

Không, đây không phải là vừa mới tỉnh giấc, mà là cô vẫn đang mơ.

Cô đứng trên bục giảng, nghẹn lời, có người ở ngoài cửa lớp cười hả hê.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!