Lúc hai người bước ra khỏi quán ăn thì mặt trời đã lặn hẳn.
Xoa xoa cái bụng tròn căng, Chúc Kim Hạ vô tư đánh một tiếng ợ rõ to.
Thời Tự bật cười nhìn cô:
"Sao giống bà bầu thế?"
Tại ai chứ hả? Chúc Kim Hạ lườm anh một cái, trong lòng hối hận không thôi.
Lại đi ngang qua tiệm làm tóc, cô soi mình vào tấm kính phản chiếu thì giật bắn mình bởi hình ảnh người phụ nữ trong gương.
… Ai đây?
Mái tóc dài xõa ra bị gió núi thổi rối tung chẳng khác nào Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn, gương mặt mộc chẳng khác gì bát mì ăn kèm nước lã, bộ quần áo rộng thùng thình càng làm lộ rõ cái bụng
"mang thai tháng thứ năm".
Phụ nữ nào mà chẳng thích làm đẹp, nhất là kiểu người đẹp được người người nhà nhà khen ngợi từ nhỏ như Chúc Kim Hạ.
Ai mà ngờ được, mới vào núi chưa đầy hai ngày, cô đã tự biến mình thành người nguyên thủy sống trong hang động thế này?
Lại nhìn sang Thời Tự bên cạnh, ung dung tự tại như ông hoàng. Anh ta hoàn toàn không nhận thức được mái tóc dài luộm thuộm cùng bộ quần áo xộc xệch của mình.
Chắc chắn là do khí chất bất cần đời của gã này đã ảnh hưởng đến cô!
Mà dọc đường đi, Thời Tự lại được lòng người khác một cách kỳ lạ, cho dù là bà chủ bán trái cây trung niên hay cô gái Tây Tạng trẻ măng bán rau đều dành cho anh sự ưu ái đặc biệt.
Lúc Thời Tự mua lương thực, Chúc Kim Hạ lẳng lặng đứng bên cạnh xem anh chàng biểu diễn.
Chỉ thấy anh dùng tiếng Tây Tạng trò chuyện rôm rả với bà chủ, nụ cười dịu dàng như nước, ánh mắt long lanh như có nước mùa xuân, chẳng biết đã nói gì mà bà chủ bắt đầu nhét đầy túi đồ cho anh ta.
Mua rau xanh thì được tặng khoai tây.
Mua cà chua thì được tặng dưa chuột.
Quầy bán trái cây cũng vậy, anh ta đút hai tay vào túi quần, hỏi giá từng loại trái cây, cô gái trẻ liền lần lượt nhét vào tay anh ta:
"Anh thử đi, ngọt lắm đấy."
"Quả sung này hái sáng sớm nay, tươi lắm."
"Táo có ba loại, loại này ngọt nhất, loại nhỏ kia là chua ngọt…"
…
Chậc.
Chúc Kim Hạ đứng bên cạnh nhìn, chỉ biết cảm thán thời buổi này, đạo đức suy đồi, lòng người thay đổi, chỉ cần có nhan sắc là có thể sống ung dung.
Con người đạo đức suy đồi kia nhận lấy quả đào giòn do cô gái trẻ dúi cho, bẻ làm đôi rồi đưa cho cô một nửa, nói: Thử xem.
Chúc Kim Hạ không muốn trở thành đồng lõa với anh bèn lạnh lùng nói:
"No rồi, không ăn đâu."
"Cái này không chiếm diện tích dạ dày đâu." Anh ta đặt quả đào vào tay cô, quay đầu mặc cả với cô gái
"Bớt chút đi, tôi lấy nhiều một chút".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!