A, Lăng Vân hơi ngẩn người, lập tức cảm thấy vô cùng bất an.
"Cháu học lớp mấy, tên gì?" Câu hỏi quen thuộc này luôn khiến học sinh cảm thấy áp lực rất lớn, vì nó thường là bước chuẩn bị trước khi bị gọi lên văn phòng uống trà.
"Có chuyện gì vậy, dì?"
Lăng Vân tỏ vẻ bình tĩnh, cố nở nụ cười.
"Người vừa mới đưa cháu đến cửa là một nam sinh, dì đã thấy rồi." Dì quản lý ký túc xá không nói tiếp, mà nhìn phản ứng của Lăng Vân.
"À, dì nói anh ấy ạ, anh ấy là anh trai của cháu, cháu có một bài không làm được nên anh ấy dạy cháu trên đường về đây." Lăng Vân gọi anh trai một cách giả dối nhưng nghe rất thật.
Thấy dì còn muốn mở miệng hỏi tiếp, cô vội vàng lấy một bài thi toán đầy ghi chú từ cặp sách ra, phàn nàn với dì bài toán này khó nhằn đến mức nào.
Bài thi toán đó là Lục Thẩm Nhất đưa cho Lăng Vân, bảo cô ôn lại các bài sai, cô vốn định xem lại một chút trước khi đi ngủ, không ngờ nó lại có tác dụng ngay lúc này.
"Cô bé chăm chỉ quá, mau về phòng tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ đi." Dì quản lý ký túc xá vỗ nhẹ lưng Lăng Vân, cùng cô bước vài bước về phía trước.
Sau khi nói vài câu khách sáo với dì, thấy bà ấy hoàn toàn đã quên chuyện vừa rồi, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chân chạy về phòng ngủ.
Nếu dì đến chỗ chủ nhiệm lớp cáo trạng, nói cô yêu sớm thì có cả chục cái miệng cũng không giải thích được, vì vậy trực tiếp nói là anh trai cô, hợp tình hợp lý. Vừa đánh răng, Lăng Vân vừa cảm thấy rất hài lòng với cái cớ mình nghĩ ra, thật hoàn hảo.
Ngày đầu tiên của tháng Tám cũng là ngày đầu tiên lớp 10-3 bắt đầu thực hiện chế độ nhóm nhỏ, cũng là ngày đầu tiên Lăng Vân nhậm chức.
Sáng sớm, Lăng Vân đi văn phòng tìm Chu Đình Thâm, báo cáo kế hoạch và sắp xếp sau đó.
Chẳng bao lâu, trong lớp có một số thay đổi.
Trên bảng đen có thêm một bảng kế hoạch, báo tường phía sau cũng dán đầy mục tiêu thi tháng của cả lớp.
Những học sinh thường hay nói chuyện sau giờ học và không nộp bài tập bắt đầu cúi đầu giải toán. Những học sinh vừa nghe giáo viên nói tan học đã lao ra khỏi lớp như chạy thi, nay cũng bắt đầu cầm bút lên theo sự dẫn dắt của nhóm trưởng.
Chỗ ngồi của Lăng Vân thường xuyên chật kín các bạn đến hỏi bài, Chu Đình Thâm cũng cảm thấy vui vẻ không thôi trước tình hình này.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, những học sinh ban đầu phản đối Lăng Vân cuối cùng cũng bị sự kiên trì của cô làm cảm động, những bạn học vừa nhìn thấy Toán là đau đầu cũng bắt đầu dốc hết khả năng tính toán.
Lăng Vân nhìn thấy mỗi bạn học trong lớp đều trở nên tiến bộ, cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.
Ở trên người bọn họ, Lăng Vân thấy được hình ảnh chính mình trước đây.
Bọn họ gặp được Lăng Vân, mà Lăng Vân gặp được Lục Thẩm Nhất.
Khi đó, Lục Thẩm Nhất cũng luôn nghĩ cách giúp đỡ, khích lệ Lăng Vân, luôn xuất hiện khi cô cảm thấy bất lực.
Kỳ thi tháng thứ hai rất nhanh đã tới, trải qua sự nỗ lực không ngừng nghỉ của lớp 10-3, 9 nhóm, 48 học sinh, cuối cùng đã đạt được thành tích không tệ.
Hiệu trưởng Trường THPT số 2 Tây Giang, đã biểu dương lớp 10-3 tại hội nghị tổng kết, đồng thời đề xuất toàn trường học tập theo mô hình nhóm nhỏ của Chu Đình Thâm.
Trong buổi sinh hoạt lớp ngày thứ Năm, Chu Đình Thâm mua hai túi đồ ăn vặt lớn, thực hiện lời hứa trước đó.
Lăng Vân không chỉ nhận được một ít đồ ăn vặt, mà còn nhận được một hộp sô cô la có bào bì rất tinh xảo, cô chưa từng thấy bao giờ.
Buổi tối học phụ đạo, Lăng Vân mang hộp sô cô la và sách vở nhanh chóng đi tới phòng học chờ Lục Thẩm Nhất.
Nhìn thấy Lục Thẩm Nhất đến gần, Lăng Vân lập tức nở nụ cười tươi như hoa.
"Hôm nay cậu vui thế!" Lục Thẩm Nhất nói, cũng nở nụ cười.
Lộp bộp lộp bộp… Lăng Vân lấy hộp sô cô la ra, lắc lắc trước mặt Lục Thẩm Nhất, sau đó đưa tới trước mặt anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!