"Khi tôi còn nhỏ, có một lần tôi lên cơn sốt, truyền nước biển suốt một tuần mà không thấy khá hơn. Khi mẹ đưa tôi đi khám lại, vẻ mặt bác sĩ u sầu, tay đặt trên bàn phím máy tính, không biết phải kê đơn thế nào.
Hai mẹ con tôi đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy vô cùng căng thẳng, sợ rằng giây tiếp theo bác sĩ sẽ nói rằng muốn ăn gì thì mua ăn đi. Sau đó, bác sĩ đột nhiên nở nụ cười, ông ấy bảo chúng tôi đi chụp X
-quang ngực. Khi có kết quả, ông ấy cười còn vui hơn, nói là bị viêm phổi.
Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, hình ảnh đó vẫn luôn ở trong đầu tôi,
"Cuối cùng tôi đã tìm được cách chữa trị cho cháu rồi."
Niềm tin này luôn hỗ trợ tôi đi đến ngày hôm nay, hy vọng chúng ta đều có thể đạt được cảm giác thành tựu đầy vui sướng này vào thời điểm thích hợp, vì chiếc áo blouse trắng mà chúng ta mặc, vì sự nghiệp sức khỏe, vì cuộc sống hạnh phúc của nhân loại, các vị, cố lên!
"Lăng Vân bước xuống bục diễn thuyết, cúi chào thật sâu trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt. Cô khom lưng chạy về phía bên cạnh sân vận động, chạy chậm về phía hàng ghế của phụ huynh, giờ phút này, Lăng Vân chỉ muốn bay đến bên Lục Thẩm Nhất."Lục Thẩm Nhất, cảm ơn anh đã luôn ở bên cạnh em.
"Cuối cùng Lăng Vân cũng nói ra lời cảm ơn này. Trên đài chủ tịch, một màn biểu diễn nhảy đường phố đang diễn ra, cả hội trường trở nên ồn ào, Lục Thẩm Nhất ghé bên tai Lăng Vân:"Tương lai cũng sẽ luôn bên cạnh em, anh yêu em.
"Hai người ôm nhau một lúc, Lăng Vân đột nhiên nhớ ra mình đã mời ba mẹ Lục Thẩm Nhất đến dự lễ tốt nghiệp của cô, cô nhìn xung quanh rồi lấy điện thoại ra."Tiểu Lăng.
"Từ lối ra bên cạnh vang lên tiếng của một người đàn ông, bên cạnh ông ấy còn có một người phụ nữ trẻ tuổi. Lăng Vân liếc nhìn Lục Thẩm Nhất, nhanh chóng mỉm cười, tiến lên chào đón,"Chú, dì, hai người đến rồi, cháu vừa định nhắn tin cho hai người.Tiểu Lăng, cháu nói rất hay, chú đã quay lại hết rồi, đến lúc đó sẽ cho các thành viên trong công ty xem con dâu của chú giỏi thế nào.
"Người đàn ông vừa nói vừa mở điện thoại, bật video mà ông ấy vừa quay xong."Cái ông này ấy à, nhất định phải đợi cháu nói xong mới chịu đi vệ sinh.
"Người phụ nữ bên cạnh bổ sung."Ba. Dì Chu. Về chỗ ngồi trước đi ạ.
"Lục Thẩm Nhất nói xong bèn quay trở lại chỗ ngồi. Lăng Vân thở phào nhẹ nhõm, không khí coi như hòa hợp, cô bước nhanh vài bước, nắm tay Lục Thẩm Nhất, thò đầu nhìn anh."Nhìn anh làm gì?Sợ anh giận.
"Lăng Vân vẫn nhìn chằm chằm Lục Thẩm Nhất."Nếu đã sợ, sao em còn làm vậy?
"Giọng của Lục Thẩm Nhất rất bình thản, không phải tức giận."Vì em tin rằng mình có thể dỗ được anh." Lăng Vân hôn Lục Thẩm Nhất một cái.
Bốn người quay trở lại chỗ ngồi, chỗ của Lăng Vân ở hàng ghế đầu bên cạnh, sau đó cô lên đài tặng hoa cho giảng viên với tư cách là đại diện tốt nghiệp, còn Lục Thẩm Nhất và ba mẹ anh quay lại hàng ghế của phụ huynh.
Hoạt động cuối cùng của buổi lễ tốt nghiệp là toàn thể hợp xướng ca khúc của trường. Có người vừa hát vừa khóc, có người hát xong mới khóc, cũng có người vừa cười vừa hát.
Dù thế nào, tại thời điểm âm nhạc ngừng lại, buổi lễ tốt nghiệp hoành tráng này cũng kết thúc, và buổi chia tay cuối cùng chỉ còn là vẫy tay nói lời tạm biệt.
Các lối ra trong sân vận động lục tục tan rã, hàng ngàn hàng vạn sinh viên mang theo sự luyến tiếc rời khỏi sân. Thời sinh viên tuyên bố kết thúc, thẻ công tác thay thế thẻ học sinh, trường học trở thành xã hội.
"Mẹ, con tốt nghiệp rồi."
Lăng Vân đi đến khu đất trống bên cạnh đài chủ tịch, gọi video cho Vương Vi, cô di chuyển camera lên xuống, muốn cho bà nhìn rõ từng đường kim mũi chỉ trên chiếc áo cử nhân.
Thậm chí cô hy vọng mình có thể ngay lập tức xuất hiện trước mặt Vương Vi, tự hào nói với bà:
"Con gái của mẹ vô cùng xuất sắc, sau này nhất định sẽ để mẹ hưởng phúc."
"Mẹ thấy rồi. Lăng Vân, ngẩng đầu lên đi."
Lăng Vân tưởng mình nghe nhầm, sau câu Ngẩng đầu lên, hình như cô còn nghe thấy giọng của Lục Thẩm Nhất.
Mời gia đình của Lăng Vân đến đây là món quà bất ngờ mà Lục Thẩm Nhất đã chuẩn bị cho cô.
Ở vị trí phía sau sân vận động, có một hàng người đang đứng vẫy tay về phía đài chủ tịch, từ từ tiến lại gần Lăng Vân.
"Sao mọi người lại đến đây, không phải nói là không có thời gian sao?" Lăng Vân chạy đến giữa sân vận động, trên gương mặt tràn đầy sự ngạc nhiên và vui mừng, cô dùng sức vẫy tay đáp lại, chỉ chờ đoàn người phía trước rời đi bớt.
Hôm nay Vương Vi mặc sườn xám, bù đắp cho sự tiếc nuối khi không thể đưa Lăng Vân đi thi đại học năm đó. Lục Thẩm Nhất dẫn đoàn người tiến lên vài bước, họ bị kẹt lại phía sau nhóm sinh viên cuối cùng rời khỏi sân vận động, ánh mắt luôn dõi theo Lăng Vân ở cách đó vài trăm mét.
Vài phút sau, cuối cùng hai bên cũng xuất hiện trước mặt nhau, trong khoảnh khắc ôm nhau, mắt ai cũng đều ươn ướt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!