Chương 55: (Vô Đề)

Nỗi kinh hoàng của năm bảo vệ tốt nghiệp có lẽ là mỗi ngày đều giống như một kỳ thi cuối kỳ, mà cuối kỳ rớt môn còn có thể thi lại, học lại, nhưng nếu không bảo vệ được thì trực tiếp không nhận được bằng tốt nghiệp.

Cảm giác này cũng giống như bạn đã vượt qua năm thử thách khác nhau để đến với cánh cửa cuối cùng, và sau đó mỗi ngày đều phải đấu tranh ở cửa cuối cùng.

Sau buổi bảo vệ thử, áp lực của Lăng Vân tăng lên một cách thẳng tắp. Ý kiến sửa đổi mà giảng viên đưa ra không quá phức tạp, và chỉ vài ngày sau, Lăng Vân đã sửa xong.

Tuy nhiên, điều đáng lo ngại là cảm giác lo âu to lớn so với cảm giác không biết điều gì sắp xảy ra mang đến.

Ngày bảo vệ chính thức, liệu mọi việc có suôn sẻ không?

Ở phòng khách, Lăng Vân đang lục lọi trong tủ lạnh, tìm thấy nửa chai bia còn lại từ món xào, cô không do dự mà uống một ngụm, cảm giác đắng chát ngay lập tức lan tràn khắp vị giác và cảm giác khó chịu sau đó khiến cô bị nôn khan, Lăng Vân quay quanh thùng rác và nôn ra nước đắng.

Lúc này đã là bốn giờ sáng.

Lăng Vân gặp ác mộng, trong giấc mơ, giảng viên lắc đầu nói:

"Câu hỏi đơn giản như vậy mà em cũng không trả lời được, thế mà em còn muốn tốt nghiệp sao? Hy vọng hão huyền!"

Vì thế, cô nghĩ đến việc mượn rượu tiêu sầu, đúng vậy, lần đầu tiên Lăng Vân nảy sinh ý định uống rượu.

Tám giờ sáng, trên đường đi vào nhà bếp làm bữa sáng, Lục Thẩm Nhất thấy Lăng Vân nằm bên cạnh tủ lạnh, anh vội vàng đánh thức cô dậy.

Sao lại ngủ ở đây?

Lục Thẩm Nhất đo nhiệt độ trên trán Lăng Vân, không đợi cô trả lời, anh đã bế cô lên sofa.

Lăng Vân cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân vô lực, cô mệt mỏi dựa vào ghế sofa, nước mắt lưng tròng.

"Anh đi lấy nhiệt kế đo tai."

Lăng Vân giữ chặt Lục Thẩm Nhất, những giọt nước mắt rơi xuống trong nháy mắt.

Lục Thẩm Nhất nhíu chặt mày hơn, anh tới gần, hai tay lau những giọt nước mắt cho cô,

"Em sao vậy, cơ thể không thoải mái à?"

Lăng Vân không trả lời anh, mà dựa cả người vào vai anh.

Cảm giác an toàn ngắn ngủi này khiến Lăng Vân cảm thấy rất an tâm.

"Anh đi làm đi, em không sao."

"Em thế này thì làm sao mà anh yên tâm đi làm được, đo nhiệt độ trước đã, được không?" Lục Thẩm Nhất cảm nhận rõ ràng tay của Lăng Vân vẫn lạnh như cũ, trong lòng càng thêm lo lắng.

Quả nhiên, màn hình nhiệt kế đo tai nhanh chóng chuyển sang màu đỏ, hiển thị 39.2 độ, phát ra âm thanh cảnh báo khẩn cấp.

"39.2 độ, đi bệnh viện ngay." Trái tim lo lắng của Lục Thẩm Nhất lập tức bốc cháy, anh không để ý tới ý nghĩ của Lăng Vân, vội vàng chạy vào phòng ngủ lấy áo khoác.

Lục Thẩm Nhất mặc áo khoác cho cô,

"Nhanh lên, lên đây, anh cõng em đi bệnh viện."

Phòng khám sốt có rất nhiều bệnh nhân, họ đều đeo khẩu trang, không có tinh thần, tiếng ho khan cũng liên tục vang lên.

Lục Thẩm Nhất bế Lăng Vân lên quầy tiếp nhận, để cô ngồi trên ghế, cả người dựa vào Lục Thẩm Nhất bên cạnh.

"Bác sĩ Tiểu Lăng, em sao thế?"

Trước đây Lăng Vân từng thực tập ở đây, y tá trong phòng khám nhận ra cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!