Chương 53: (Vô Đề)

"Lăng Vân, ngủ rồi à? Sao em vẫn chưa ra thế?" Lục Thẩm Nhất đứng ở cửa phòng của Lăng Vân, thắc mắc đã nửa tiếng trôi qua mà Lăng Vân vẫn chưa thay đồ xong.

"Chờ chút nữa, em vẫn chưa xong. Bên này trang điểm đậm quá." Trong giọng nói của Lăng Vân còn lẫn với giọng của Dương Lam Tinh.

Lại một giờ trôi qua, Lục Thẩm Nhất ngồi trên ghế sofa, lật xem cuốn sách để trên bàn trà tối hôm qua, ngoan ngoãn chờ Lăng Vân ra ngoài. Lục Thẩm Nhất.

Giọng của Lăng Vân theo tiếng mở cửa truyền đến, cô đứng ở cửa, khuôn mặt trắng trẻo nổi bật với phấn mắt, tạo khối và má hồng, vừa xinh đẹp vừa tự nhiên.

Nơ bướm màu trắng sữa kết hợp với chiếc váy dài thanh lịch, trên vai đeo một chiếc túi vải chạm rỗng.

Đi thôi. Lục Thẩm Nhất làm như không nhìn thấy trang phục của Lăng Vân, đi thẳng đến bên cạnh cô, ý đồ lấy túi vải trên vai cô.

Nụ cười trên mặt Lăng Vân ngay lập tức đông cứng lại, cô đứng tại chỗ, giận dữ nhìn Lục Thẩm Nhất, tay kéo túi vải lại.

"Đẹp lắm! Công chúa Lăng Vân của anh." Lục Thẩm Nhất nhân lúc Lăng Vân không chú ý, anh nhanh chóng hôn một cái, túi vải cũng thuận tiện bị anh cầm lấy.

Lăng Vân cố nén nụ cười trên khóe miệng, giả vờ giận dỗi, đưa tay muốn đánh Lục Thẩm Nhất, nhưng lại bị anh nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau trong không trung.

Lăng Vân càng giãy giụa, Lục Thẩm Nhất càng nắm chặt hơn.

Trên ghế phụ, không ngoài dự đoán, Lăng Vân lại ngủ thiếp đi, cho đến khi Lục Thẩm Nhất dừng xe, cô mới được anh nhẹ nhàng gọi dậy.

"Chúng ta đi đâu vậy?"

Lăng Vân vừa vươn vai vừa thắc mắc nhìn bãi đậu xe ngầm bên ngoài cửa sổ.

Lục Thẩm Nhất cởi dây an toàn cho Lăng Vân, Đi ăn.

Hai người lên thang máy đến tầng 30, dừng trước một nhà hàng kiểu Pháp.

"Xin chào, xin hỏi hai vị có đặt chỗ trước không ạ?" Nhân viên nhà hàng nhanh chóng tiến lên hỏi.

Có, Lục Thẩm Nhất.

"Vâng, mời hai vị đi lối này."

Tầng một có không ít cặp đôi ngồi ăn bên cửa sổ, trên bàn còn có bánh kem, có hoa tươi. Dọc theo cầu thang của nhà hàng, hai người theo nhân viên lên tầng hai, đến phòng riêng ở giữa.

"Lục Thẩm Nhất sẽ không cầu hôn mình đấy chứ?"

Lăng Vân nhìn cửa sổ sát đất, hoa tươi, nến và bóng bay trước mặt, có chút không dám bước vào.

Sao em không vào?

"Anh… Em chưa chuẩn bị tốt…" Lăng Vân nói năng hơi lộn xộn, mặt lập tức đỏ bừng.

"Giờ em nói chuyện cũng vòng vo thế à? Nếu chưa đói thì chúng ta có thể ngồi đây ngắm cảnh đêm trước." Lục Thẩm Nhất ra hiệu cho nhân viên rời đi trước, kéo Lăng Vân vào phòng.

Trên bàn đặt hai bộ dụng cụ ăn uống, bên cạnh có một giá rượu nhỏ, bàn ăn sát cửa sổ, phòng không lớn nhưng đủ lãng mạn và riêng tư cho hai người.

Lục Thẩm Nhất ôm Lăng Vân ngồi vào một bên, ánh đèn ngoài cửa sổ rực rỡ, ánh nến và hai người phản chiếu lên kính.

"Lục Thẩm Nhất, em đói rồi."

Lăng Vân tiến vào phòng nhìn xung quanh, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

"Xem xem em muốn ăn gì?" Lục Thẩm Nhất cầm thực đơn, ôm chặt Lăng Vân lật xem.

Lăng Vân nhìn thực đơn toàn là món Tây, lập tức mất hứng,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!