Hai từ ở chung này, theo nghĩa đen chính là hai người cùng sống chung một chỗ.
Ban đầu, Lăng Vân nghĩ đơn giản lắm, đến lúc đó cô chỉ cần đóng cửa phòng lại, thì không gian nhỏ bé ấy vẫn là của riêng mình!
Chỉ là, sự thật chứng minh Lăng Vân đã suy nghĩ quá đơn giản.
Xế chiều hôm đó, Lục Thẩm Nhất giúp Lăng Vân chuyển hết hành lý vào, trong phòng ngủ chỉ còn mỗi Lăng Vân, hơn nữa cả tầng ấy mọi người cũng đã dọn đi hết rồi, một mình cô ở lại cũng khá sợ.
Tiếp đó, Lục Thẩm Nhất lại kéo Lăng Vân đi dạo cửa hàng đồ nội thất, xem từ chăn ga gối đệm đến đồ trang trí, từ những món đồ để ngắm cho đến những thứ thực dụng, không bỏ sót cái gì.
Người ta thường nói con gái là tín đồ mua sắm, nhưng con trai mà thực sự mua sắm thì có thể dùng từ phá sản để hình dung!
Nếu không phải Lăng Vân ngăn lại thì Lục Thẩm Nhất suýt nữa đã mua hết sạch cửa hàng nội thất rồi.
Hai người xách mấy túi đồ lớn về nhà, còn chưa kịp thay giày, đã thấy hai bóng người xuất hiện trong tầm mắt.
"Thẩm Nhất, đi mua đồ à?"
Cô gái trẻ mỉm cười nói với Lục Thẩm Nhất, bên cạnh là một người đàn ông trung niên.
Lăng Vân nhanh chóng phản ứng lại, không đợi Lục Thẩm Nhất lên tiếng,
"Cháu chào chú, chào dì!"
"Chào cháu, cô bé trông thật xinh đẹp." Cô gái trẻ trả lời rất nhanh.
Rất nhanh sau đó, căn phòng lại yên tĩnh trở lại.
"Bạn gái con, Lăng Vân." Mặc dù Lục Thẩm Nhất không gọi tên ai, nhưng ánh mắt lại nhìn người đàn ông trung niên mà nói.
Ánh mắt người đàn ông trung niên thoáng qua một nét dịu dàng, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm nghị.
Chào cháu. Người đàn ông trung niên nhìn Lăng Vân một chút.
Cháu chào chú!
Con ra đây với ba! Người đàn ông trung niên nói với Lục Thẩm Nhất, như đang ra lệnh.
Lục Thẩm Nhất đứng yên không nhúc nhích,
"Có chuyện gì thì nói ở đây, Lăng Vân không phải người ngoài, đối với ba lại càng không phải!"
Lúc này Lăng Vân đại khái có thể đoán được tình hình gia đình Lục Thẩm Nhất là như thế nào, khó trách anh vẫn luôn sống cùng ông nội.
Trong phòng khách, hai bên như đang đối đầu nhau, tia lửa bắn ra tứ phía.
Lăng Vân không ngừng nháy mắt với Lục Thẩm Nhất, nhưng anh làm như không thấy.
"Cháu xin lỗi chú, dì, cháu còn chút việc ở bệnh viện, mọi người cứ nói chuyện đi ạ, cháu xin phép đi trước." Lăng Vân thấy hai người không ai nhượng bộ ai, chỉ còn cách viện lý do ở bệnh viện có việc để trốn đi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net
"Em vẫn chưa bắt đầu thực tập, có thể có việc gì chứ?" Lục Thẩm Nhất ngăn Lăng Vân lại.
Lăng Vân nhất thời không biết nói gì, không khí căng thẳng đến đỉnh điểm.
Chúng ta đi. Giọng người đàn ông trung niên đầy giận dữ.
Cửa phòng bị đóng sầm lại, ngoài cửa, âm thanh khuyên nhủ của người phụ nữ trẻ dần dần biến mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!