Từ sau nụ hôn đó, quan hệ của hai người dường như đã có chút thay đổi.
Một mặt, kỹ năng dỗ dành người yêu của Lục Thẩm Nhất cũng tiến bộ vượt bậc.
Ví dụ, lần cãi nhau đó, Lục Thẩm Nhất chỉ trong chớp mắt đã dỗ dành được Lăng Vân.
Cụ thể là, sau khi Lục Thẩm Nhất hôn Lăng Vân, Lăng Vân lại chạy vào trong xe, cô trốn trong chăn, mặt không ngừng đỏ lên, tay chân múa loạn trong không trung.
Ngại à? Lục Thẩm Nhất đóng cửa xe, ngồi lại ghế sau.
Lăng Vân đá Lục Thẩm Nhất một cái, không quan tâm có đá trúng hay không, dù sao cảm xúc này là đúng lúc,
"Lục Thẩm Nhất, chúng ta đang cãi nhau, cãi nhau đấy, anh hiểu không?"
Dù giọng của Lăng Vân vẫn hơi nghẹn ngào, nhưng nhiều hơn là sự ngượng ngùng.
Không khí im lặng một lúc, Lăng Vân vừa định kéo chăn ra, nhìn xem tình hình của Lục Thẩm Nhất thế nào, thì Lục Thẩm Nhất đã kéo mạnh chăn:
"Vậy làm lại lần nữa."
Hai người lại hôn nhau, lần này dài hơn và sâu hơn lần trước.
…
Mặt khác, tính khí của Lăng Vân cũng thường hay bộc phát.
Ví dụ, Lục Thẩm Nhất thường bận rộn với việc thử nghiệm phần mềm, không có thời gian ăn cơm, Lăng Vân mang cơm hộp đến phòng thí nghiệm tìm anh, anh vẫn cứ dán mắt vào màn hình và gõ bàn phím liên tục, lúc đó Lăng Vân sẽ đặt mạnh hộp cơm lên bàn,
"Lục Thẩm Nhất, em hỏi lại anh lần nữa, anh có ăn không?"
Cũng không đợi Lục Thẩm Nhất trả lời, Lăng Vân đã đẩy cửa bỏ đi.
…
Cuối kỳ, thư viện, phòng tự học, phòng học trống đều chật kín chỗ.
Lăng Vân và bạn cùng phòng ở trong phòng ngủ cả ngày, ôn tập chẳng phân biệt ngày đêm.
"Mình muốn về thi đại học lại! Mình sắp phát điên lên rồi." Lưu Diệp nhìn mấy cuốn sách toàn là nội dung thi trước mặt, gần như sụp đổ.
Chỉ riêng tóc rụng trong mấy ngày qua ở trong phòng ngủ cũng đủ để làm một bộ tóc giả hoàn chỉnh.
Lưu Hiểu cầm trong tay cuốn Tế bào sinh vật học, mắt đầy tơ máu,
"Muốn lên sân thượng hóng gió, gió trên sân thượng chắc là lớn lắm."
Lăng Vân: Vậy, đi thôi!
Ba người lên sân thượng, đợi Lưu Diệp lấy chìa khóa.
Cửa trên sân thượng ký túc xá đáng lẽ phải khóa chặt, nhưng ai bảo Lưu Diệp có khuôn mặt tự nhiên vô hại, nhõng nhẽo năn nỉ dì quản lý, chuyện này thế là xong.
Mặc dù cuối cùng là dì quản lý đi theo Lưu Diệp lên sân thượng.
Bốn người đứng trên sân thượng, dù thời tiết rất lạnh, nhưng nhìn sự thoáng đãng lâu ngày không thấy này, lạnh thế nào cũng không sao!
"A —— Cuối kỳ, bao giờ mới có thể kết thúc!"
Lưu Diệp đấm loạn vào không khí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!