Trong phòng thí nghiệm của tòa nhà thực tập, lớp Y lâm sàng 1 chia thành các nhóm nhỏ gồm 4 người, đang quan sát hình thái tế bào dưới kính hiển vi, các mẫu vật được thay đổi liên tục, thế giới dưới kính hiển vi muôn hình vạn trạng.
Giảng viên giảng bài đứng trên bục, màn hình lớn phía sau hiển thị hình thái chính xác của mẫu vật hiện tại dưới kính hiển vi.
Dưới bục, thỉnh thoảng có người giơ tay đặt câu hỏi, không phải là không tìm thấy tế bào, thì là không nhìn rõ hình dạng.
Trong suốt buổi học, những người theo kịp thì đã xem mẫu vật nhiều lần, còn những người không theo kịp vẫn đang nghiên cứu cách điều chỉnh kính hiển vi.
Ngón tay của Lăng Vân di chuyển qua lại giữa nút chỉnh thô và nút chỉnh tinh, cho đến khi chuông tan học vang lên, cô mới miễn cưỡng xem xong một mẫu vật.
Cô nhíu mày, rõ ràng không hài lòng với biểu hiện của mình.
"Vân Vân, đi nào, đi ăn cơm thôi." Lưu Diệp thu dọn sách vở.
"Các cậu đi trước đi!"
Lăng Vân vốn luôn yêu cầu rất cao ở bản thân, trước kia là bởi vì Lục Thẩm Nhất xuất sắc, cô muốn cố gắng hết mình để gần anh hơn, bây giờ còn có thêm một lý do khác, cô chọn học y là vì Lăng Tường bị bệnh.
"Vậy mình ở lại luyện tập với cậu. Dù sao bây giờ mình cũng chưa đói." Lưu Diệp đặt cặp xuống.
Phải nói rằng, Lưu Diệp rất thành thạo trong việc sử dụng kính hiển vi, giống như một nhà nghiên cứu khoa học lâu năm.
"Vân Vân, cậu xem nếu làm thế này, điều chỉnh nút chỉnh tinh một chút, hình ảnh sẽ rất rõ ràng." Lưu Diệp vừa điều chỉnh, vừa để Lăng Vân quan sát sự thay đổi.
Dưới sự hướng dẫn của Lưu Diệp, Lăng Vân dần dần nắm được kỹ thuật,
"Thật này, sao cậu giỏi thế, mình thấy trước khi thầy giảng cậu đã xem xong mẫu vật rồi."
"Lúc mình học Tiểu học, ba mình đã mua cho mình một cái kính hiển vi, cứ chơi dần nên quen thôi."
Lưu Diệp nói một cách nhẹ nhàng, nhưng Lăng Vân lại nghe đến ngẩn người.
Những ký ức về thời tiểu học của Lăng Vân, ngoài việc Lăng Tường say rượu đập vỡ chén bát mỗi đêm, thì chẳng còn gì để nhớ.
Giống như tối qua ở nhà hàng, mặt đất lộn xộn.
Buổi tối, những đám mây trên bầu trời thay đổi không ngừng, trắng, vàng, đỏ, như bức tranh màu nước từ từ mở ra.
Lăng Vân và bạn cùng phòng đang xếp hàng mua cơm, bốn người chăm chú theo dõi đến tình hình mới nhất của món thịt kho.
Chiều nay, Lục Thẩm Nhất nhắn tin cho Lăng Vân, nói là thầy giáo tạm thời gọi anh đến để thảo luận về việc cải tiến phần mềm, nên không thể ăn tối cùng cô.
Đến lượt Lăng Vân, món thịt kho đã hết, đồng nghĩa với việc ba người bạn cùng phòng phía sau cũng phải tạm thời thay đổi món ăn.
Bốn người ngồi cùng một bàn, bàn luận về các món ăn trong căn tin ngày hôm nay, và thề lần sau nhất định phải giành được món thịt kho.
"Vương Lỗi, cậu cũng đến mua cơm à."
Lăng Vân ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy Vương Lỗi cầm hộp cơm trên tay.
Vương Lỗi chào Lăng Vân,
"Đúng vậy, mua một ít cháo."
"Ăn cháo à, ăn nhẹ vậy sao?" Lăng Vân thắc mắc.
"Ban đầu mình định mua cơm, nhưng không phải lão Thẩm bị sốt sao, cậu ấy chả ăn uống gì cả."
Lăng Vân trừng to mắt,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!