Mỗt lần kiểm tra giữa kỳ bình thường có thể làm nhiều người trong mấy tòa nhà trở nên điên cuồng.
Tất nhiên, sinh viên ngành y là những người chịu đựng đầu tiên.
Trong phòng ngủ, mọi người vừa sạc đèn bàn, vừa điên cuồng thể hiện khát vọng đối với tri thức.
Ngay cả những người thường xuyên ôn tập như Lăng Vân cũng không thể bình tĩnh ngủ ngon vào đêm trước ngày thi.
"Tế bào sinh vật học là nghiên cứu từ cấp độ toàn bộ tế bào, hiển vi, siêu hiển vi và phân tử..." Lưu Diệp lặp đi lặp lại các điểm sẽ kiểm tra của phần giải thích thuật ngữ.
Lăng Vân thì nhắm mắt nhớ lại trong đầu, thỉnh thoảng nhìn vào giáo trình một chút.
Cả phòng đều thức khuya nhất, học thuộc những kiến thức y học mới nhất, dùng một câu yêu say đắm là đủ để giải thích tất cả.
Đầu tháng 11, trận tuyết đầu mùa ở phương Bắc lặng lẽ đến, chỉ trong chốc lát, nó đã làm dịu đi sự chú ý của mọi người đối với kết quả giữa kỳ.
Các hoạt động như làm người tuyết, ném tuyết, trượt tuyết… diễn ra.
Những bông tuyết trắng xóa hoặc bay lượn trong không trung không theo trật tự, hoặc tụ lại thành từng đám, tạo thành những người tuyết nhỏ sinh động, trở thành một cảnh quan mang tính đặc trưng.
Tiếng giày sột soạt trên mặt tuyết trở thành lý do cho mỗi lần Lăng Vân ra khỏi lớp sau giờ học.
Dù tuyết giữa đường đã bị đẩy sang hai bên nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc Lăng Vân dẫm lên những đống tuyết gồ ghề, bướng bỉnh giẫm trên tuyết, dường như đôi giày của cô vựa chạm vào nền xi măng sẽ tan ra vậy.
Kết quả là, mấy ngày nay sau giờ học, Lục Thẩm Nhất luôn có cảm giác như mình trở thành phụ huynh của cô.
Lăng Vân vô tư dẫm lên những đống tuyết, Lục Thẩm Nhất cẩn thận che chở bên cạnh, sợ giây tiếp theo cô sẽ ngã.
Sức hấp dẫn của vũng nước đối với trẻ con là không thể cưỡng lại, và Lăng Vân đối với tuyết cũng vậy.
Lục Thẩm Nhất chỉ còn thiếu mỗi cái là không đi theo sau Lăng Vân, đút cơm cho cô nữa thôi.
Mấy ngày sau, tuyết bắt đầu tan, tâm trạng của Lăng Vân tựa như tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống.
"Lục Thẩm Nhất, ngày mai trời vẫn nắng, tuyết sắp tan hết rồi." Lăng Vân vừa ăn cơm vừa nhìn thông báo thời tiết trên điện thoại, mặt mày u sầu trong chớp mắt.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Anh gọi điện cho ông mặt trời, bảo đừng xuất hiện nữa nhé?" Giọng điệu của Lục Thẩm Nhất giống như đang dỗ trẻ con.
"Vậy anh gọi đi! Nhân tiện bảo nó nghỉ lễ dài hạn luôn."
Lục Thẩm Nhất cầm điện thoại, bấm vài cái trên màn hình.
"Mặt trời đang bận, anh gửi email cho nó rồi, địa chỉ hồi âm là email của em. Nó nói 5 giờ chiều sẽ trả lời."
Lăng Vân uống một ngụm canh,
"Được rồi, em chờ một chút vậy."
Trong tiết Thể dục, Lưu Diệp và Lăng Vân chạy chậm ở cuối hàng. Từ trước đến nay, hai người này thường chạy chậm để làm nóng người, nhưng khi thi chạy lại luôn dẫn đầu.
Lúc hoạt động tự do, Lăng Vân vung vợt cầu lông, phát cho Lưu Diệp những quả cầu chất lượng cao, khiến Lưu Diệp liên tục yêu cầu nghỉ giữa hiệp.
"Cậu làm sao đấy, người được xưng là trùm cầu lông của y lâm sàng mà trình độ chỉ có thế nào thôi sao?" Lăng Vân vừa đưa nước cho Lưu Diệp vừa không quên cà khịa vài câu.
"Là do cậu tiến bộ quá nhanh, được chưa! Hồi đầu học kỳ, mình còn dạy cậu cách phát cầu mà!"
Lăng Vân vung vợt,
"Cậu nói xem, nếu mình tiếp xúc với cầu lông sớm hơn, bây giờ chắc mình đã là nhà vô địch thế giới rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!