Lúc hai người đến thư viện, Trần Lỗi rất tinh ý tìm cớ rời đi.
Lăng Vân mang theo mấy quyển sách chuyên ngành, như tế bào sinh vật học, cơ sở hóa học các loại.
Còn có toán cao cấp, tư tưởng, vân vân.
Lục Thẩm Nhất liếc nhìn mấy quyển sách trên bàn, gửi cho Lăng Vân một tin nhắn.
"Lúc nào em ôn toán cao cấp?"
Làm gì?
"Anh rất giỏi môn này."
Thế thì sao?
Lục Thẩm Nhất vừa gõ xong chữ chuẩn bị gửi đi, thì giao diện trò chuyện xuất hiện một dấu chấm than bắt mắt.
Đổi lại là người khác, có lẽ lúc này đã nhảy dựng lên rồi!
Nhưng Lục Thẩm Nhất chỉ bình thản tắt điện thoại, để sang một bên.
Anh lén nhìn Lăng Vân một cái.
Lăng Vân đang chăm chú ôn tập tế bào sinh vật học.
Thư viện yên tĩnh chỉ có tiếng lật sách, đặc biệt là bàn của Lăng Vân.
Khi Lưu Diệp nhắn WeChat hỏi Lăng Vân tối nay mấy giờ về, Lăng Vân đang lững thững đi theo sau Lục Thẩm Nhất ra khỏi thư viện.
Trong thang máy, chỉ có hai người.
"Không giải thích một chút à?" Lục Thẩm Nhất đeo cặp sách của Lăng Vân một bên vai, có vẻ hơi tự mãn.
Lăng Vân liếc nhìn Lục Thẩm Nhất, Anh giận sao?
Em nói thử xem?
Tinh một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Lăng Vân bước ra khỏi thang máy trước, Lục Thẩm Nhất theo sau.
"Xin lỗi mà, lúc đó em đang ôn tập." Lục Thẩm Nhất vừa đuổi kịp, Lăng Vân đã nắm lấy tay anh.
Cô lắc tay anh, có phần làm nũng.
"Kéo lại đi. Còn nữa, không có lần sau đâu!"
Được.
Sau đó, ghim WeChat của Lăng Vân ngoài Lục Thẩm Nhất ra, còn có thêm một nhóm.
Nhóm chỉ có hai người, trưởng nhóm là Lục Thẩm Nhất.
Buổi tối, hai người đợi đến giờ giới nghiêm, lưu luyến không rời dưới gốc cây cạnh ký túc xá nữ.
Khoảng thời gian trước đó, hai người cùng ăn cơm, cùng đi dạo…
Khi Lăng Vân trở về phòng ngủ cũng là lúc tắt đèn, thế là có cảnh tượng sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!