Mùa thu phương Bắc đến rất nhanh, cây bạch quả hai bên đường dường như đã vàng óng ánh chỉ trong một đêm.
Tương tự, nhiệt độ cũng giảm xuống rất nhanh.
Để chuẩn bị cho bài báo cáo nhóm môn Chính trị, Lăng Vân và các bạn cùng phòng đang vùi đầu tìm tài liệu trong thư viện.
Đồ ăn đến rồi.
Lưu Diệp gửi tin nhắn vào nhóm chat ký túc xá.
Cô ấy nhẹ nhàng gõ lên bàn, ra hiệu ba người còn lại xem điện thoại.
"Mình đến kỳ kinh nguyệt, đau bụng quá." Lư Dĩnh Lai đổi hướng nằm sấp.
Bây giờ, chỉ còn lại ba ứng cử viên ra ngoài lấy đồ ăn.
Đồng thời, Lăng Vân cảm nhận được hai đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Ai bảo cô mặc dày nhất cơ chứ!
Dù thời tiết này thật sự lạnh, nhưng kiểu mặc đồ dày cộm như Lăng Vân – người từng được gọi là hoa khôi trường trong kỳ quân sự chỉ vì mấy tấm ảnh – có vẻ không quan tâm đến phong cách, trông cô như một người nặng 160 kg (*) vậy.
(*) Theo tìm hiểu, 1kg ở Trung Quốc gần bằng 0,6 kg ở Việt Nam. Nên 160kg tương đương với 96 kg ở Việt Nam.
Mình đi. Lăng Vân chịu không nổi cách hai người kia không ngừng đánh giá cách ăn mặc của mình.
Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Lăng Vân không khỏi run lên, cơn gió này thổi vào người không khác gì nhét một khối băng vào trong quần áo!
Trên tủ để đồ ăn đầy ắp các món ăn, Lăng Vân thậm chí còn thấy cả những ly trà sữa thêm đá, thật không thể tưởng tượng nổi.
"Các cậu nghe tin chưa? Trường chúng ta vừa giành giải nhất trong cuộc thi Cúp phần mềm đấy."
"Đúng rồi, nghe nói còn có nhà đầu tư muốn đàm phán hợp tác ngay tại chỗ."
"Mình cũng nghe rồi, không biết tin trên confession có chuẩn không nhỉ?"
Mấy người trong thang máy cầm điện thoại, lướt tin tức, bàn tán về những tin nóng hổi của trường.
Lăng Vân ngẩn người,
"Cuộc thi Cúp phần mềm? Hình như là cuộc thi mà Lục Thẩm Nhất tham gia?"
Cô lấy điện thoại ra, mở cuộc trò chuyện được ghim lên trên cùng.
Bên trong có hai tin nhắn.
Tin đầu tiên là Lục Thẩm Nhất gửi cho cô hai tuần trước, nói rằng anh sẽ tham gia một cuộc thi phần mềm, trong thời gian đó sẽ không xem WeChat, có chuyện gì thì trực tiếp gọi điện thoại cho anh.
Tin thứ hai là Lăng Vân trả lời sau đó năm phút, một biểu tượng OK.
Bây giờ nghĩ lại, kể từ lần Lục Thẩm Nhất chạy đến ký túc xá nữ để giải thích về việc không từ mà biệt hai năm rưỡi trước, đã hơn nửa tháng rồi.
Hơn nửa tháng này, Lăng Vân rất bận.
Giống như hồi cấp ba.
Cô luôn bận rộn, dù có việc hay không.
"Vân Vân, nghĩ gì đấy? Cơm sắp nguội rồi." Lưu Diệp vẫy tay trước mặt Lăng Vân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!