"Không phải hôm nay là thứ Bảy sao ạ?" Lăng Vân thắc mắc.
Vương Vi nhíu mày, ánh mắt bất an, bà nhanh chóng đi về phía xe điện, hoàn toàn không để ý đến dáng đi không quá tự nhiên của Lăng Vân.
Trường tiểu học Sa Giang được xây dựng từ rất sớm, sân thể dục nhỏ chỉ có 200m, nhưng nhìn từ cổng chính, những tòa nhà tương đối cao ngất kia vẫn mang dáng vẻ của một ngôi trường.
Lăng Vân đi theo Vương Vi, khuôn viên trường vào thứ Bảy rõ ràng không có ai, bảo vệ cổng trường đang gục đầu ngủ, nghe tiếng của Vương Vi, hỏi qua loa vài câu rồi cho hai người vào.
Băng qua hành lang hẹp dài, leo lên tầng năm, Lăng Vân cắn răng không để lộ bất kỳ sự khó chịu nào.
Lăng Thành đứng ở cửa văn phòng, thấy Lăng Vân thì nhẹ giọng gọi một tiếng chị, trông rất căng thẳng.
Vương Vi liếc nhìn Lăng Thành, bà gõ cửa, nghe một tiếng mời vào, ba người bước vào văn phòng.
"Là phụ huynh của Lăng Thành phải không?" Trong văn phòng chỉ có một nữ giáo viên trẻ ngồi tại bàn làm việc, cô ấy cười hỏi.
Vương Vi vội vàng cúi người, giới thiệu một chút về bản thân và Lăng Vân đứng bên cạnh cho cô giáo.
Mọi người ngồi xuống, không khí có hơi xấu hổ.
"Lần này tôi gọi các vị đến vào cuối tuần, chủ yếu là vì tối hôm qua tôi nhận được cuộc gọi từ một phụ huynh, nói rằng Lăng Thành đã đánh sưng mặt con của bà ấy."
Nghe đến đây, Vương Vi lập tức nhíu mày.
"Tâm tình phụ huynh rất kích động, vì vậy hiện tại tôi muốn hiểu rõ tình hình, đợi lát nữa họ đến, chúng ta cùng thảo luận cách giải quyết." Nữ giáo viên trẻ tuổi vừa nói xong, Lăng Vân lập tức nhìn sang Lăng Thành.
"Lăng Thành, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lăng Vân nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc của Vương Vi, hỏi.
Lúc này vẻ mặt căng thẳng của Lăng Thành đã biến mất, thay vào đó là một sự kiêu ngạo như thể bản thân không làm gì sai.
"Cậu ta thường xuyên chửi mắng người khác, em đã cảnh cáo cậu ta nhiều lần rồi, nhưng hôm qua cậu ta chửi quá khó nghe." Lăng Thành vừa nói vừa nắm chặt tay.
Lăng Vân hiểu rõ em trai mình, hồi nhỏ khi nhà hàng xóm giết chó, cậu đã khóc lóc cầu xin họ không nên sát sinh. Dù bình thường Lăng Thành học không giỏi nhưng ra tay đánh người thì đúng là lần đầu tiên.
"Thưa cô, việc đánh người chắc chắn là Lăng Thành không đúng, nhưng bạn học kia chắc chắn đã làm điều gì quá đáng mới xảy ra chuyện này, mong cô xử lý công bằng và lý trí." Lăng Vân nhìn Vương Vi, nói như người lớn.
Cô giáo gật đầu, nhìn sang Lăng Thành:
"Lăng Thành, bạn ấy đã chửi em thế nào?"
Mắt Lăng Thành bừng bừng ánh lửa, cậu đứng lên, miệng mím chặt, ba người nhìn cậu, văn phòng im lặng.
Khi Lăng Vân chuẩn bị lên tiếng, cửa văn phòng lại mở ra, một người phụ nữ cầm túi xách hàng hiệu, ăn mặc rất thời thượng, giẫm giày cao gót bước vào, theo sau là con trai bà ta, mập mạp, thấp bé.
"Đây là người đã đánh con trai tôi phải không! Đúng là gia đình thế nào dạy được con cái thế nấy." Người phụ nữ liếc nhìn sợi dây cao su màu vàng trên đầu Vương Vi, giọng đầy chế giễu.
Lăng Vân bước tới trước mặt người phụ nữ, sắc mặt lập tức đen lại, cô liếc nhìn cậu bé đứng phía sau, cao giọng nói:
"Tôi hiểu tại sao một học sinh lớp 5 mà trong miệng những lời thô tục như vậy, mẹ nó dạy giỏi quá mà!"
Mày...!
Mặt người phụ nữ đỏ bừng vì tức giận, không khí tràn ngập mùi chiến tranh.
Cô giáo bước vào giữa hai người:
"Tôi đã hiểu rõ sự tình rồi. Với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, tôi có trách nhiệm rất lớn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!