"Alo, mẹ, là con đây."
"Vừa nãy con gặp Lục Thẩm Nhất ở buồng điện thoại, thấy người xếp hàng nhiều quá, nên cậu ấy cho con mượn điện thoại."
"Bên Tây Giang mưa to gió lớn, xe buýt về nhà mình dừng hoạt động rồi. Tối nay con đến nhà bạn thân ngủ một đêm, ngày mai con sẽ về."
Lăng Vân nói một hơi rất nhiều, cảm giác chột dạ vì nói dối khiến cô muốn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi này.
"Được, vậy con mau đi đi, đừng ở bên ngoài để bị cảm lạnh."
"Con ở nhà bạn, nhớ giúp đỡ làm chút việc nhà, đừng làm phiền người ta quá." Lăng Vân vừa đáp ứng xong chuẩn bị cúp điện thoại, Vương Vi lại dặn thêm một câu.
Cuộc gọi kết thúc khi Lăng Vân ấn nút tắt, căn phòng lại trở về yên tĩnh như ngày thường. Cô ngồi trên sofa, mất tự nhiên nhìn bốn phía.
Sau khi đưa điện thoại cho Lăng Vân, Lục Thẩm Nhất đi vào phòng phía trước, vẫn chưa ra.
Lục Thẩm Nhất. Lăng Vân khẽ gọi.
Trong nhà vẫn yên tĩnh như cũ, chỉ thấy bể cá bên cạnh TV gợn sóng nhẹ.
Lăng Vân cất giọng lớn hơn, gọi thêm lần nữa.
Sau vài lần thử, cuối cùng cô quyết định đứng dậy đi về gian phòng phía trước xem sao.
"Ngồi xuống, uống canh gừng đi." Lục Thẩm Nhất vừa ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy Lăng Vân đang chống sofa đứng lên.
Lăng Vân ngồi xuống, đưa tay muốn lấy chén trong tay Lục Thẩm Nhất, nhưng bị anh dùng tay kia ngăn lại.
"Nóng! Dùng thìa uống từ từ." Anh đặt chén lên bàn trà, trong lúc nói chuyện còn dùng thìa khuấy vài cái.
Lục, Thẩm, Nhất.
"Cổ họng khó chịu à? Giọng nói sao lại nhỏ thế?" Lục Thẩm Nhất vừa ngồi xuống sofa, đã bị âm lượng như kiến của Lăng Vân dọa sợ.
Lăng Vân lại quay đầu nhìn quanh, trong mắt vẫn có chút bất an.
Lục Thẩm Nhất nhìn theo ánh mắt của cô, lập tức hiểu ra ý của cô, nói:
"Bây giờ trong nhà chỉ có hai chúng ta, ông nội mình vẫn chưa xuất viện."
"Mình muốn hỏi cậu là lát nữa mình ngủ ở phòng nào?" Lăng Vân thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tìm một lý do thích hợp.
Lục Thẩm Nhất chỉ vào căn phòng phía trước,
"Phòng khách kia, để mình dọn dẹp một chút."
"Phòng cậu ở trên lầu à?"
"Tối nay mình ngủ sofa." Lục Thẩm Nhất vừa nói xong, đi về phía phòng khách.
Lăng Vân ngơ ngác, đây là ý gì…
Đúng 5 giờ, đồng hồ cổ trên tường phát ra âm thanh báo giờ vang dội, Lăng Vân đi vài bước ra ban công, ngoài trời vẫn đang mưa to.
Tối nay muốn ăn gì?
Lục Thẩm Nhất hỏi, đưa điện thoại cho Lăng Vân, trên màn hình là trang đặt đồ ăn của một quán ăn bình dân.
Lăng Vân lướt lên xuống, đây là lần đầu tiên cô gọi đồ ăn bên ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!