Ừ, mình không sao. Lăng Vân nói xong, nở một nụ cười gượng gạo.
Lục Thẩm Nhất thấy biểu cảm không tự nhiên của cô, không hỏi thêm nữa, nói:
"Không muốn nói với mình cũng không sao, nhưng nhất định phải tìm cách để phát tiết, ví dụ như cậu có thể viết ra."
Viết nhật ký sao?
Hai mắt Lăng Vân sáng lên, so với việc giữ trong lòng, viết ra có lẽ sẽ tốt hơn.
Trong tiết tự học tối, Lăng Vân lấy cuốn sổ mà Lục Thẩm Nhất tặng ra, viết hai chữ thụ động lớn ở trang đầu tiên.
"Ngày 17 Tháng Mười 2017 Mình đội mũ lưỡi trai, Lục Thẩm Nhất mặc áo hoodie, bọn mình kết hợp nhảy một đoạn street dance trên sân khấu trong buổi tiệc tối Tết Nguyên Đán, không biết mong muốn này có thể thực hiện hay không. Please, vết thương ở chân mau khỏi đi!"
Mấy ngày nay nhiệt độ ở Tây Giang giảm rõ rệt, ngủ dậy lúc 6 giờ sáng trở thành một chuyện khó khăn, dì quản lý ký túc xá đón chào một trong những thời điểm bận rộn nhất trong học kỳ, trên bàn giáo viên chủ nhiệm cũng ngày càng nhiều điểm trừ.
Khi tiếng chuông tự học buổi trưa vừa vang lên, Chu Đình Thâm nhíu chặt mày bước vào lớp, đi tới trước bục giảng, vỗ mạnh vào bảng đen, lớp học lập tức yên lặng.
"Các em, tháng này lớp chúng ta bị trừ năm điểm, có những em còn liên tục xuất hiện trong phòng làm việc của tôi, đến mức chủ nhiệm lớp bên cạnh nhận ra."
Ánh mắt Chu Đình Thâm dừng lại trên người mấy nam sinh trong lớp.
"Thời tiết lạnh, muốn nằm nướng thêm một chút thì có thể hiểu được, nhưng các em phải nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân! Các em nhìn Lăng Vân bị thương ở chân, đi lại cũng không nhanh, nhưng vẫn đến lớp sớm nhất, đúng không? Cho nên suy cho cùng, vẫn là vấn đề thái độ cá nhân."
Chu Đình Thâm nói xong, tiến lại gần bức tường trắng cạnh bảng đen.
"Sau này, nếu ai bị trừ điểm nữa thì viết một bản kiểm điểm 1000 chữ, dán cạnh bảng đen, đến hết học kỳ mới được gỡ xuống. Để tôi xem ai sẽ là người đầu tiên"nổi danh trên bảng.
Chu Đình Thâm nói xong, ra khỏi lớp, trong lớp xuất hiện những tiếng xì xào.
"Xem ra, sau này mình phải ra khỏi nhà sớm hơn."
Sau đó đến lớp ngủ. Lời khích lệ vừa định thốt ra khỏi miệng Lăng Vân lại bị nuốt ngược vào.
Lăng Vân vỗ vai Dương Lan Tinh, cảm khán:
"Quả nhiên, cảm giác an toàn vẫn phải tự mình mang lại."
Trong giờ Chính trị, Trương Cao Trung giảng giải cho mọi người cách làm bài luận để đạt điểm cao.
"Đây là bài làm của Lục Thẩm Nhất lớp 20, các em có thể thấy các điểm chính rất rõ ràng, không thiếu từ khóa nào." Trương Cao Trung dùng con chuột khoanh tròn từng điểm đỏ một trên bảng trắng.
Trương Cao Trung nhấn chuột, ảnh chụp hai bài làm của hai học sinh xuất hiện trên một trang PPT.
"Còn đây là bài làm của đại diện môn của lớp chúng ta, Lăng Vân, chữ viết rõ ràng, lập luận hợp lý."
"Vân Vân, chữ của cậu và Lục Thẩm Nhất cũng giống nhau nhỉ? Không hổ là…" Dương Lan Tinh ghé sát vào Lăng Vân, trong giọng nói mang theo vài phần trêu ghẹo.
Mình luyện đó.
Lăng Vân vừa nhìn thẳng, vừa nói.
Lăng Vân nhìn thoáng qua Trương Cao Trung đang quay lưng viết chữ trên bảng đen, tiếp tục nói:
"Cách cầm bút, cách điều khiển bút của Lục Thẩm Nhất, mình đều nhớ kỹ."
Dương Lan Tinh có chút kinh ngạc, không tin vào mắt mình, nhìn Lăng Vân.
"Dương Lan Tinh, tôi vừa nói cái gì?" Trương Cao Trung vừa xoay người lại đã thấy Dương Lan Tinh không nhìn lên bảng, cũng không cầm bút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!