Ánh mắt Lục Thẩm Nhất trở nên u ám, trong giây lát anh cảm thấy như mình nhìn lầm.
"Lục Thẩm Nhất, cậu có quen không?" Cô gái trẻ bên cạnh giường bệnh hỏi.
Bác sĩ thấy Lăng Vân đứng ở cửa không nhúc nhích, bèn thúc giục cô vào.
Lăng Vân khập khiễng bước vào phòng chụp X
-quang, Lục Thẩm Nhất không trả lời câu hỏi của cô gái trẻ, chậm rãi đẩy giường bệnh ra cửa, ánh mắt hai người tràn đầy lo lắng.
Trong phòng khám, bác sĩ cầm phim chụp lên, nói,
"Không tổn thương đến xương, tôi sẽ kê ít thuốc cho cháu."
Sau khi ba người cảm ơn bác sĩ, Chu Đình Thâm bảo hai người chờ ở cửa một lát, thầy ấy đi lấy thuốc.
Lăng Vân và Dương Lan Tinh ngồi ở đại sảnh cấp cứu, Dương Lan Tinh để ý thấy vẻ lo lắng trên mặt cô, liên tục nói chuyện để cố gắng dời đi sự chú ý của cô.
"Lan Tinh, mình muốn một mình đi tìm Lục Thẩm Nhất." Lăng Vân thật sự không nhịn được nữa, trong đầu chỉ nghĩ đến anh bây giờ ra sao.
"Cậu ở đây đợi mình một chút, lát nữa thầy Chu tới, cậu cứ nói là mình đi vệ sinh nha." Lăng Vân nói xong, đứng dậy đi đến phòng theo dõi.
Nhưng chưa đi được mấy bước, cô đã thấy Chu Đình Thâm đi tới, thầy ấy gọi Lăng Vân lại:
"Lăng Vân, em đi đâu vậy, sao Dương Lan Tinh không đi cùng?"
Em... Em… Lăng Vân ấp úng, tạm thời không tìm được lý do thích hợp.
Thầy Chu. Giọng của Lục Thẩm Nhất truyền đến.
Hai người nhìn về phía Lục Thẩm Nhất, lúc này trên mặt anh có thêm vài phần ý cười.
"Chào thầy Chu, em là Lục Thẩm Nhất lớp 10-20, em xin nghỉ tự học tối để vào bệnh viện thăm ông nội em. Bây giờ bệnh tình của ông đã ổn định, em có thể đi nhờ xe của thầy về trường không ạ?"
Lục Thẩm Nhất nhìn thoáng qua Lăng Vân, sau đó xin phép Chu Đình Thâm.
Được chứ. Dương Lan Tinh thấy Chu Đình Thâm ra hiệu, vội vàng chạy đến chỗ ba người.
"Em đỡ Lăng Vân, bây giờ chúng ta trở về trường học." Chu Đình Thâm sắp xếp, rồi đưa thuốc cho Lục Thẩm Nhất cầm.
Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, Lục Thẩm Nhất ngồi ở ghế trước, giả vờ vô tình nhìn kết quả kiểm tra trong túi.
"Thầy Chu, tổng chi phí khám chữa bệnh hết bao nhiêu ạ, lát nữa về trường em sẽ gửi lại cho thầy." Lăng Vân mở miệng hỏi.
"Không sao đâu, cũng không đáng bao nhiêu, em không cần trả lại, coi như là tiền công em làm nhóm trưởng chung đi!" Chu Đình Thâm cười nói.
Lăng Vân ngoài mặt đáp ứng, nhưng trong lòng vẫn nghĩ sẽ về lớp xem hóa đơn, rồi trả tiền lại cho thầy Chu.
Gần chín giờ tối ở Tây Giang, trên đường không còn người đi bộ, chỉ thấy bóng dáng những người giao hàng qua lại các con phố, Lăng Vân dựa vào cửa sổ xe, trong lòng nghĩ về Vương Vi, người ta nói
"thương gân động cốt một trăm ngày", tuần sau cô được nghỉ về nhà, nếu là bị Vương Vi phát hiện, bà sẽ lại lo lắng.
"Nhất định phải mau chóng khỏi."
Lăng Vân vỗ nhẹ lên chân, thầm cầu nguyện trong lòng.
Sau khi đến trường, Chu Đình Thâm bảo Dương Lan Tinh đỡ Lăng Vân về ký túc xá, liên tục xác nhận rằng ba mẹ Dương Lan Tinh đang đợi ở cửa rồi mới yên tâm để cô ấy về nhà một mình.
Đợi đến khi nhìn thấy xe của Chu Đình Thâm đi xa, Lục Thẩm Nhất mới đổi chỗ với Dương Lan Tinh. Sau khi chia tay ở ngã ba, Lục Thẩm Nhất dìu Lăng Vân về ký túc xá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!