Chương 2: (Vô Đề)

Lớp học, sân thể dục, tiếng chuông, sách giáo khoa…

Đó chính là những yếu tố đặc trưng nhất của trường trung học phổ thông, len lỏi trong từng khoảnh khắc của đời học sinh.

Sáu giờ sáng, tiếng chuông báo thức vang lên, xua tan ngay lập tức chữa khỏi tất xấu ngủ nướng, bởi vì, ngay sau đó tiếng còi của dì quản lý ký túc xá đủ để phá vỡ một chút lưu luyến còn sót lại đối với ổ chăn.

Nếu như vậy vẫn chưa đủ, tiếng gõ cửa sắt vang dội liên hồi như tiếng gõ nhịp dồn dập, chính là cọng rơm cuối cùng đè nặng trên lưng lạc đà, bởi vì sau đó sẽ bắt đầu đóng cửa và ghi tên.

Mỗi tiết tự học sáng có đầy đủ học sinh nhờ một phần không nhỏ vào công lao của các dì quản lý ký túc xá trường Nhị trung.

Mà mỗi một tiết tự học sáng ồn ào náo nhiệt, bóng dáng của chủ nhiệm lớp nhất định sẽ xuất hiện, có thể là bên cửa sổ, cũng có thể là góc cửa trước.

Chủ nhiệm lớp 3 là một thầy giáo trẻ mới vào trường năm nay, dáng người cao gầy, đeo kính, là hình tượng nam sinh khoa học tiêu chuẩn.

Nhưng thầy ấy dạy tiếng Anh.

Mặc dù thầy ấy đã học toán trong 4 năm và máy tính trong 3 năm.

Lúc đó trường tuyển một giáo viên tiếng Anh, khi hiệu trưởng phỏng vấn thầy ấy thì đã xem đi xem lại sơ yếu lý lịch, cuối cùng hỏi một câu:

"Chàng trai này là người ở đâu?"

Đây là những gì thầy ấy nói khi tự giới thiệu.

Thầy ấy tên là Chu Đình Thâm, nhưng sau lưng mọi người đều gọi là: Bí thư Chu, sự hài hước và nghiêm túc của thầy ấy thường khó phân biệt.

Sáng sớm, Dương Lan Tinh đã chạy từ văn phòng ra,

"Vân Vân, vừa rồi bí thư Chu bảo mình gọi cậu đến văn phòng của thầy ấy, mình đoán có thể là bởi vì cậu vắng hơn nửa tiết tự học tối hôm qua đó."

Lăng Vân nhất thời hơi hoảng hốt,

"Làm sao bây giờ! Mình sợ!"

Trong lúc hai người nói chuyện, Chu Đình Thâm bước vào lớp,

"Lăng Vân, đến văn phòng tôi một chuyến."

Trong văn phòng có bốn cái bàn làm việc, ba thầy cô còn lại đang cúi đầu sửa bài tập, Lăng Vân đi theo sau Chu Đình Thâm, nín thở không dám ho he.

Chu Đình Thâm ngồi xuống, uống một ngụm trà,

"Lăng Vân, tiết tự học tối hôm qua…"

"Thầy Chu, em xin lỗi, sau này em nhất định sẽ học tập chăm chỉ trong tiết tự học tối." Lăng Vân không đợi Chu Đình Thâm nói xong, vội vàng xin lỗi, căng thẳng không dám nhìn thầy ấy.

Lăng Vân không phải là học sinh hay gây chuyện, khi bị thầy giáo phê bình, cô luôn cúi đầu nhận lỗi ngay lập tức.

"Tôi muốn hỏi em có phải tiết tự học tối hôm qua em cảm thấy không khỏe hay không, sáng nay nhìn em không có tinh thần, quầng mắt cũng khá thâm."

Chu Đình Thâm vội vàng nói chậm lại để giảm bớt sự căng thẳng của Lăng Vân.

"A? Không, em không sao ạ."

Nếu nói vì sao không có tinh thần, thì đó là do tối qua lúc Lăng Vân nằm trên giường, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh cô va vào ngực Lục Thẩm Nhất, đối mặt với ánh mắt của anh, không biết vì sao, cô lại không ngủ được.

"Không sao là tốt rồi, vậy trở về đi!"

Cuộc đối thoại diễn ra đột ngột, kết thúc cũng khá vội vàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!