Chương 17: (Vô Đề)

"Thầy ấy nói chỉ cần tham gia đại hội thể thao, kỳ thi cuối kỳ môn Thể dục có thể xem xét giảm độ khó ạ." Lớp trưởng tóm tắt bài diễn thuyết động viên dài mười phút của giáo viên Thể dục chỉ trong một câu.

Kỳ thi cuối kỳ môn Thể dục khiến mọi người đau đầu nhất chính là hạng mục chạy cự ly dài, cũng bởi vậy khi nghe tin tham gia hội thao có thể giảm độ khó của kỳ thi, tất cả mọi người đều muốn nắm lấy cơ hội này, mà hạng mục chạy cự ly dài của hội thao vốn đã được các bạn trong lớp trong lớp tích cực đăng ký, nên mới xảy ra tình trạng tranh giành suất đăng ký.

Tuy nhiên, đến thứ Ba, một số bạn chỉ đăng ký cho có bắt đầu lo lắng khi thấy số người tập luyện trên sân tăng đột ngột, sợ rằng mình sẽ thua quá thảm trước toàn trường, nên cũng bắt đầu gia nhập đội ngũ tập luyện.

Kết quả là, mỗi buổi tối, lớp học sẽ ít đi một nửa, mà sân thể dục thì nhộn nhịp hẳn lên.

Dù Lăng Vân không có tham gia bất kỳ hạng mục nào, nhưng thấy mọi người nghiêm túc tập luyện như thế, cô đã cố gắng hết sức hỗ trợ hậu cần cho mọi người. Sự đoàn kết của lớp 10-3 lại một lần nữa được thể hiện rõ ràng.

Chỉ là, có một việc khiến Lăng Vân cảm thấy khó hiểu.

"Lục Thẩm Nhất, mấy ngày tới cậu không cần dạy kèm cho mình vào buổi tối đâu, cậu chuẩn bị đại hội thể thao cho tốt đi!"

Lăng Vân nói với anh trong buổi dạy kèm giữa trưa.

"Không cần, dạy kèm cứ tiến hành như thường lệ, chuyện tập luyện, cậu không cần lo lắng." Lục Thẩm Nhất trực tiếp từ chối lời đề nghị của Lăng Vân.

"Không dạy kèm vài hôm cũng không sao, nhưng nếu cậu không tập luyện trong những ngày này, có thể tuần sau sẽ không có phong độ tốt trong hội thao đâu." Lăng Vân tiếp tục khuyên bảo.

"Mình nói là không cần."

Giọng điệu của Lục Thẩm Nhất hơi nóng nảy.

Thấy ánh mắt Lăng Vân có chút buồn bã, anh vội vàng nói:

"Nếu cậu thực sự muốn mình tập luyện, sau giờ tự học tối, cậu theo mình đến sân thể dục tập một chút, được không?"

Lăng Vân thấy Lục Thẩm Nhất không muốn tập luyện lúc chiều tối, đành phải đồng ý đề nghị của anh: Thế cũng được!

Tiết tự học tối thứ ba vừa mới bắt đầu, trời bỗng nổi sấm chớp, chiếu sáng cả tòa nhà dạy học. Ngay sau đó là một trận mưa xối xả.

Tiếng sấm, mưa to, mất điện, phá vỡ sự yên tĩnh của tòa nhà dạy học. Trường học khẩn cấp điều động máy phát điện, thông báo cho học sinh tan học sớm, trở về ký túc xá sớm và nhanh chóng tắt đèn đi ngủ.

Cục khí tượng Tây Giang khẩn cấp phát cảnh báo màu cam, trận mưa to đột ngột này làm cho mọi người không khỏi lo lắng, đã mấy năm rồi họ mới gặp phải trận mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đùng như vậy.

Chu Đình Thâm đứng ở cửa lớp, chỉ đạo mọi người trật tự trở về ký túc xá, mọi người xếp hàng, đoàn người ổn định bước đi về phía trước.

Lăng Vân xếp cuối hàng, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trước đó cô đã nói sẽ đợi Lục Thẩm Nhất ở trong lớp để cùng nhau đến sân thể dục tập luyện, nhưng tình hình hiện tại hoàn toàn không lường trước được, điều này khiến Lăng Vân không biết nên làm gì, cô bước chậm theo đoàn người, trong lòng tin tưởng Lục Thẩm Nhất sẽ đến tìm cô.

Lăng Vân!

Hai người vừa vặn gặp nhau ở góc hành lang.

Cậu không sao chứ? Lục Thẩm Nhất lo lắng hỏi.

"A! Mình không sao! Có thể có chuyện gì được chứ!" Lăng Vân có chút không hiểu.

"Lớp mình có vài bạn nữ bị dọa khóc." Lục Thẩm Nhất không nói tiếp, bởi vì vẻ lo lắng trên khuôn mặt anh đã nói lên tất cả.

Hai người đi trên đường về ký túc xá, mỗi người một ô, bước đi nhịp nhàng, Lục Thẩm Nhất thấy Lăng Vân cầm ô không vững, vội vàng đưa tay cầm giúp, nhưng gió quá mạnh, ngay cả một chàng trai trẻ cũng không thể giữ được hai cái ô cùng lúc.

Mắt thấy chiếc ô sắp tuột khỏi tay, Lục Thẩm Nhất nhanh chóng nhấn nút gập ô lại, chiếc ô trong tay anh lập tức thu lại như ban đầu.

Sau đó, Lục Thẩm Nhất nép vào dưới ô của Lăng Vân, đưa ô của mình cho cô, đồng thời hai tay giữ chặt ô của cô. Dưới sự phối hợp của hai người, chiếc ô trong tay cuối cùng cũng phát huy tác dụng.

Chỉ là tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Lục Thẩm Nhất đột nhiên tới gần khiến cô lúng túng, mặt lập tức đỏ bừng, hai người như quay lại lúc ở quán mì, nữ sinh cúi đầu, nam sinh thỉnh thoảng liếc nhìn cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!