Chương 12: (Vô Đề)

"Thứ nhất, nghe theo sự sắp xếp của mình." Lục Thẩm Nhất chưa kịp nói xong thì đã nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Lăng Vân.

"Nếu chủ tịch muốn cậu nhảy, phải có sự đồng ý của mình, mình sẽ đánh giá xem động tác đó có phù hợp không." Lục Thẩm Nhất tiếp tục nói.

"Vậy nếu cậu không đồng ý, nhưng chủ tịch vẫn nhất quyết muốn mình nhảy thì sao?" Lăng Vân đặt câu hỏi, cô biết Lục Thẩm Nhất làm như vậy là để giúp cô, nhưng cô thật sự không muốn trở nên đặc biệt.

"Yên tâm, mình sẽ không để chuyện này xảy ra."

Lục Thẩm Nhất tỏ vẻ tự tin, như thể anh chính là chủ tịch.

"Vậy chuyện thứ hai thì sao?" Lăng Vân gật đầu, nếu Lục Thẩm Nhất nói không sao, vậy thì không sao.

Lục Thẩm Nhất đứng lên, đi vài bước, sau đó nói:

"Chuyện thứ hai, mình vẫn chưa nghĩ ra, đến lúc đó sẽ nói sau!"

Thật tham lam… Lăng Vân ghét bỏ nhìn Lục Thẩm Nhất.

Lục Thẩm Nhất nghe thấy cũng không tức giận mà quay trở lại chỗ ngồi, nói với Lăng Vân: Cảm ơn vì lời khen, vẻ mặt còn có vài phần kiêu ngạo.

Lăng Vân không biết nói gì…

Đồng phục mùa hè của Trường THPT Số 2 Tây Giang là áo ngắn tay và quần dài, một bộ quần áo màu đậm, mặc trên người đúng là một chiếc máy hút nhiệt di động, chưa kể đến việc phải học tiết thể dục.

Giáo viên thể dục dẫn học sinh đến chỗ râm mát để khởi động, sau đó cho mọi người hoạt động tự do, vì thế, chỗ râm mát trước ký túc xá trở thành nơi mọi người tụ tập nói chuyện.

Chỉ là ngày đó thời tiết thật sự quá nóng, mọi người cũng không nhiệt tình lắm, vì thế, có bạn học đề xuất chơiSư thật hay Hành động.

Mười mấy học sinh ngồi thành vòng tròn, sau vài vòng kéo búa bao căng thẳng, Dương Lan Tinh thua cuộc.

Mình chọn sự thật. Dương Lan Tinh không chút do dự đưa ra quyết định.

Sau khi suy nghĩ, các bạn học hỏi một câu khiến mọi người phải reo lên đặc sắc:

"Nói ra tên một bạn nữ mà cậu ghét nhất và lý do."

Mọi người đều tỏ ra tò mò, chờ Dương Lan Tinh trả lời.

"Mình ghét nhất là Lăng Vân, cậu ấy quá ưu tú, mình ghen tị." Dương Lan Tinh nói xong, còn giả vờ đẩy mạnh Lăng Vân một cái.

Cả đám người ồn ào, rõ ràng Dương Lan Tinh đang nói ngược lại.

"Được rồi được rồi, tiếp tục nào." Dương Lan Tinh thấy thế, vội vàng thúc đẩy trò chơi.

Lúc này đến lượt Lăng Vân thua cuộc, có kinh nghiệm từ lần trước, cô cũng không do dự lựa chọn sự thật.

Lần này mọi người bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi mới hơn, sợ lại bị qua mặt.

Trong không khí chỉ còn lại có tiếng gió, đột nhiên một nữ sinh nói:

"Nói ra lần gần nhất rung động trước người khác phái là khi nào?"

"Đúng đúng đúng, câu này đi."

Hàng chục bạn học hưởng ứng, ánh mắt ai nấy cũng tràn đầy sự tò mò.

"Biết vậy đã chọn hành động." Trong lòng Lăng Vân cảm thấy như bị gắn camera theo dõi, không dám ngẩng đầu nhìn họ.

"Là lúc phỏng vấn ở câu lạc bộ nhảy đường phố."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!