Lăng Vân trừng mắt, sau đó nói tạm biệt, đi về ký túc xá, hoàn toàn không thèm để ý đến Lục Thẩm Nhất đang nhẹ nhàng gọi với theo dặn dò đừng để vết thương dính nước.
Trên đường chỉ còn lại Lục Thẩm Nhất đứng tại chỗ, cho đến khi nhìn thấy Lăng Vân an toàn bước vào ký túc xá nữ, lúc này anh mới xoay người đi về ký túc xá nam.
Lăng Vân về phòng, Chu Hiểu lập tức chạy tới đỡ Lăng Vân, trong mắt tràn đầy đau lòng, Vương Giai Dao và Đinh Hủy vội vàng cầm lấy cặp sách của Lăng Vân, theo sau cô.
"Mình đã không sao rồi."
Lăng Vân hơi ngượng ngùng.
"Thế này mà cậu gọi là không sao à, tay chân đều bị thương. Đều tại huấn luyện viên kia, đi vệ sinh mà cũng phải tính giờ, nếu không cậu đâu đến nỗi phải vội vàng như vậy."
Chu Hiểu vừa phàn nàn vừa đỡ Lăng Vân ngồi xuống ghế.
Sau đó, một cuộc thảo luận sôi nổi về thời điểm trời mưa diễn ra.
"Đợt huấn luyện quân sự này, một ngày nữa mình cũng không chịu nổi, bây giờ huấn luyện viên đến gần mình, mình thậm chí còn không dám thở!" Vương Giai Dao cau mày, mặt đầy lo lắng, than thở.
"Còn tận sáu ngày nữa, làm sao bây giờ!"
Đinh Hủy nói, cùng Vương Giai Dao ôm nhau, Chu Hiểu cũng chen vào, ba người ôm lấy nhau, nước mắt nước mũi giàn giụa.
"Hay là, các cậu cũng…" Lăng Vân nói được một nửa, đã bị Chu Hiểu ngắt lời.
"Dừng lại, mình không dám ra tay tàn nhẫn với bản thân như vậy đâu." Chu Hiểu nói, ánh mắt lại quét qua Lăng Vân, nhìn đống băng gạc quấn khắp tay chân cô.
Ba người lại ôm chặt lấy nhau, chỉ còn lại Lăng Vân ngồi một mình trên ghế, nhìn họ đầy cảm thông.
Sáng sớm ngày hôm sau, ba người kéo thân thể đau nhức, đỡ Lăng Vân đi căn tin ăn sáng.
Giờ thì hay rồi, toàn bộ phòng ký túc 103 đều bị thương, bốn người đi trên đường, không khỏi khiến đàn anh đàn chị đi ngang qua nhìn thêm vài lần, như thể biểu đạt sự đồng cảm sâu sắc.
Những ngày huấn luyện quân sự sau đó, nội dung là chuẩn bị cho buổi biểu diễn đội hình cuối cùng, chỉ có nội dung đứng tư thế quân đội này vĩnh viễn là bài huấn luyện mở đầu, bất kể mưa gió, càng đáng buồn chính là, không có mưa, thời tiết càng ngày càng nóng.
Chiều ngày 4 tháng 9, một sự việc đã xảy ra. Một học sinh lớp 3 bị mất 100 tệ để trong cặp sách, mà khi đó tất cả mọi người vừa trở lại phòng học, chỉ có Lăng Vân là luôn ở trong phòng.
Rất nhanh, chuyện này lan truyền trong lớp, trên đường đưa cơm cho Lăng Vân, Lục Thẩm Nhất cũng nghe được chuyện này.
Anh vừa vào cửa đã thấy Dương Lan Tinh cãi nhau với vài người, Chu Hiểu đứng một bên đỡ Lăng Vân.
"Các cậu đang nói cái gì vậy, sao Lăng Vân có thể trộm tiền của cậu ấy, các cậu đã quên ai là người hy sinh thời gian của mình giảng bài cho các cậu sao?"
"Nhưng tiền của cậu ấy thật sự không thấy đâu, mấy ngày nay chỉ có một mình Lăng Vân luôn ở trong lớp, đây là sự thật." Bạn học trong lớp vừa dứt lời, trong phòng lập tức nghị luận sôi nổi.
Lục Thẩm Nhất bước vào lớp, đỡ Lăng Vân ngồi về chỗ, sau đó mở hộp cơm, bảo cô ăn.
"Chuyện này còn chưa điều tra rõ đâu!" Một học sinh trong lớp lớn tiếng nói.
Lăng Vân vừa định quay đầu phản bác thì bị Lục Thẩm Nhất chắn ở phía trước.
"Vậy cậu muốn điều tra như thế nào, đổ tội cho Lăng Vân sao?" Giọng Lục Thẩm Nhất cứng rắn, giận dữ nhìn chằm chằm bạn học sinh kia.
Mấy phút sau, Chu Đình Thâm đi tới phòng học, gọi học sinh bị mất tiền ra tìm hiểu tình hình, cũng phê bình vài bạn đã xúc phạm Lăng Vân.
"Sao Thầy Chu vừa vào lớp đã biết chuyện gì xảy ra?" Lăng Vân nghi ngờ nhìn Lục Thẩm Nhất.
Mình gọi. Lục Thẩm Nhất bình tĩnh trả lời.
Khi Lục Thẩm Nhất vừa đi tới cửa thấy hai bên đang đối chất, anh quay lại văn phòng tìm Chu Đình Thâm, nhưng lúc đó thầy ấy không ở đó, Lục Thẩm Nhất để lại một mẩu giấy dưới con chuột.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!