Lục Thẩm Nhất rút một tờ khăn giấy, quay đầu nhổ vào đó, nói: "Mì khó ăn như vậy mà sao cậu còn nói là ngon?"
Lăng Vân giả ngu nói: "Có sao? Có lẽ là hợp khẩu vị của mình thôi!"
"Bởi vì do cậu làm, nên dù có mặn thì mình cũng sẽ nuốt trôi. Sao mình nỡ nói từ "không ngon" khi nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi của cậu chứ?" Lăng Vân nuốt nước bọt, vẫn còn mặn.
Đột nhiên một tia chớp lóe lên trên vách tường, tiếng sấm "ầm ầm" vang tận mây xanh, cây hoa quế ngoài cửa sổ rụng mấy cành, trong đó một cành đáp trên bệ cửa sổ, lá cây ướt đẫm nước mưa.
Lăng Vân nắm chặt chăn, vô cùng hoảng sợ nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi Lục Thẩm Nhất kéo rèm cửa sổ lại, cô mới tỉnh táo.
"Hay là, tối nay mình ngủ cạnh cậu." Lục Thẩm Nhất quan sát khoảng sàn trống bên cạnh tủ quần áo.
Lăng Vân trừng to mắt, không thể tin được nhìn Lục Thẩm Nhất.
"Ý mình là trên sàn, bên cạnh cậu."
"Sao không nói luôn một lần đi? Suýt nữa mình đã hét lên là đồ lưu manh rồi!?" Lăng Vân thầm than trong lòng.
"Không cần đâu." Lăng Vân siết chặt chăn hơn.
Thời tiết cực đoan hiếm thấy, cảm giác bất an nơi đất khách thật sự khiến Lăng Vân khá sụp đổ, nhưng việc cô nam quả nữ ở chung một phòng qua đêm, đương nhiên Lăng Vân phản đối.
Nhận thức của cô vẫn còn non nớt trong chuyện tình cảm, cô chỉ biết là mình thích Lục Thẩm Nhất, còn lại tất cả cũng chỉ có thể dựa vào cảm giác để giải thích, mà lý trí ăn sâu trong xương luôn xuất hiện vào những khoảnh khắc đặc biệt.
"Vậy thì tranh thủ làm bài kiểm tra đi!" Lục Thẩm Nhất nói rồi bắt đầu dọn dẹp rác trên bàn.
Trong một tiếng rưỡi tiếp theo, Lăng Vân cầm bút không ngừng tính toán trên giấy, mặc dù cô cũng không biết sao mình lại phải làm bài kiểm tra.
Lục Thẩm Nhất kéo ghế, ngồi chéo phía sau Lăng Vân, tay cầm sách.
"Hết giờ, nộp bài." Lục Thẩm Nhất gõ lên bàn.
Lăng Vân miệng thì đồng ý, nhưng bút trong tay thì vẫn tiếp tục chuyển động, cô gia tăng lực đè lên bài kiểm tra, tay phải không ngừng viết.
"Buông tay!" Lục Thẩm Nhất duỗi tay lấy bài kiểm tra, thế nhưng Lăng Vân gần như dùng toàn bộ sức nặng cơ thể đè lên nó.
"Ba – hai – một." Lục Thẩm Nhất tăng âm lượng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Lăng Vân.
Khi anh đếm đến một, cô lập tức buông tay, không phải bởi vì đã làm xong, mà vì sợ nếu không nộp, cô sẽ gặp rắc rối.
Bài kiểm tra bị nhấc lên khỏi mặt bàn, phát ra tiếng ma sát, Lăng Vân cúi đầu không dám nhìn Lục Thẩm Nhất.
"Giỏi rồi, còn học được cách coi thường kỷ luật thi cử, cậu có biết nếu đây là kỳ thi đại học, cậu sẽ trực tiếp bị điểm 0 môn Toán không." Lục Thẩm Nhất cố ý kéo dài hai từ "điểm 0".
Lăng Vân vẫn cúi đầu, ngón cái không ngừng cọ vào ngón trỏ.
Lục Thẩm Nhất lướt qua mặt trước của bài kiểm tra, thấy có vài câu trắc nghiệm để trống, anh không xem tiếp mà nói: "Bài kiểm tra này khó, không chấm điểm, mình trực tiếp giảng luôn!"
Lăng Vân cho rằng mình nghe nhầm, len lén ngẩng đầu, muốn nhìn biểu cảm của Lục Thẩm Nhất một chút, ánh mắt hai người đúng lúc chạm vào nhau.
Trong mắt Lục Thẩm Nhất lộ vẻ dịu dàng, vẻ mặt cũng rất ôn hòa, khiến Lăng Vân không có ý định quay đầu đi ngay.
Lăng Vân sắp xếp lại giấy nháp trước mặt, dịch ghế sang bên cạnh, chờ Lục Thẩm Nhất xách ghế ngồi lại.
"Các bước ở đây đều đúng, nhưng sao lại tính sai đáp án?" Lục Thẩm Nhất chỉ vào tờ giấy nháp đầu tiên, nghiêm túc nhìn Lăng Vân.
"Trong vòng hai phút, sửa lại!" Lục Thẩm Nhất không đợi Lăng Vân trả lời, ra lệnh.
Lăng Vân nhanh chóng xem lại các bước giải, tính toán lại từng bước một, cuối cùng phát hiện ra chỗ mình tính sai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!