Chương 22: (Vô Đề)

"Hả!" Lục Thẩm Nhất có chút không dám tin vào những gì mình nghe thấy, anh trừng to mắt nhìn Lăng Vân.

"Mình hỏi Trần Vũ có bạn gái chưa?" Lăng Vân cho rằng Lục Thẩm Nhất chỉ đơn giản là không nghe rõ, lặp lại lần nữa.

"Hay là bây giờ mình đi tìm anh ấy hỏi giúp cậu một chút?" Giọng điệu của Lục Thẩm Nhất đầy chân thành, dường như rất muốn giúp cô chuyện này.

Lăng Vân nghe xong vội vàng nói: "Vậy cậu mau đi đi, tiện thể hỏi một chút xem trưa nay anh ấy ăn cơm với ai?"

Vì thế, Lục Thẩm Nhất ra khỏi phòng học, đóng sầm cửa lại.

Lăng Vân ngồi ở chỗ của mình, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hơn mười phút sau, cửa phòng học mở ra, Lục Thẩm Nhất đi vào.

Lăng Vân chờ mong nhìn anh: "Thế nào, đã hỏi chưa?"

"Anh ta nói không có, trưa nay anh ta ăn cơm với bạn lúc nhỏ." Lục Thẩm Nhất thuật lại, ánh mắt không rời khỏi mặt Lăng Vân dù chỉ một giây.

"Tốt quá!" Lăng Vân kích động vỗ vỗ Lục Thẩm Nhất.

Lúc này, vẻ mặt cố gắng giữ bình tĩnh của Lục Thẩm Nhất cũng biến mất, "Cậu vui đến vậy sao?" Giọng anh trầm thấp, đầy mất mát.

"Đương nhiên, vậy là bạn mình còn có cơ hội." Lăng Vân còn đang đắm chìm trong vui sướng, hoàn toàn không chú ý tới tâm tình của Lục Thẩm Nhất thay đổi như thế nào.

"Bạn cậu?" Ánh mắt Lục Thẩm Nhất dần sáng lên.

"Đúng vậy, mình hỏi giúp bạn mình mà." Lăng Vân không hiểu, giải thích.

"Được! Chúc mừng bạn cậu!" Trên mặt Lục Thẩm tràn đầy ý cười.

Ngoài cửa sổ, mấy con chim nhỏ đậu trên cây bạch quả lá đã ngả vàng, thời tiết vốn đang mưa nhỏ đột nhiên xuất hiện hửng nắng, những hạt mưa lấp lánh dưới ánh mặt trời, mọi thứ dường như trở nên tốt đẹp hơn.

Lục Thẩm Nhất vẽ phác thảo trên giấy, lấy tay chỉ dẫn những nội dung trong đề bài, Lăng Vân nhanh chóng hiểu được nguyên lý, làm bài cũng dễ dàng hơn.

Giờ cơm, Lục Thẩm Nhất lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Lăng Vân với hộp cơm quen thuộc, có điều lần này là hai hộp.

"Cậu nghiêm túc sao?" Lăng Vân nhìn chằm chằm hai hộp cơm trước mắt, hít một hơi khí lạnh.

Lục Thẩm Nhất cười, lần lượt mở hai hộp cơm ra, món canh sườn quen thuộc lại xuất hiện, kèm theo mấy món ăn và hai phần cơm.

Lục Thẩm Nhất đặt một phần cơm và canh sườn trước mặt cô, lấy phần cơm còn lại cho mình.

"Ăn đi!" Lục Thẩm Nhất chỉ vào mấy món ăn trước mặt.

Lăng Vân trước tiên uống một ngụm canh sườn, sau đó lại nếm thử một miếng.

"Sao mình lại cảm thấy canh sườn này khác với lúc trưa nhỉ?" Lăng Vân nói xong, đấy bát canh tới trước mặt Lục Thẩm Nhất, muốn anh nếm thử một chút.

"Canh này được làm dưới sự hướng dẫn của ông nội, trong đó có thêm mấy vị thuốc Đông y hoạt huyết hóa ứ, mau uống hết khi còn nóng đi." Lục Thẩm Nhất đặt lại bát canh sườn trước mặt Lăng Vân.

"Ông nội cậu xuất viện rồi sao?" Lăng Vân lo lắng hỏi.

"Chưa nữa, chắc tuần sau có thể xuất viện."

"Vậy tuần sau mình mang chút đặc sản đến thăm ông nội."

"Được, nhưng cậu phải dưỡng thương cho tốt trước đã." Lục Thẩm Nhất gõ nhẹ vào hộp trước mặt.

Lần đầu tiên cô uống loại canh sườn bỏ thêm dược liệu này, mùi sườn kết hợp với vị đắng của dược liệu, tạo nên hương vị khá đặc biệt.

"Lục Thẩm Nhất, trưa mai chắc không có canh sườn đâu nhỉ!" Lăng Vân cảm thấy hôm nay cô đã uống đủ lượng canh cần uống cho cả đời, bây giờ dù thế nào cô cũng phải phản đối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!