Chương 38: Cho Bản Thân Cơ Hội - 2

Giấc mơ của thời cấp ba mãi tận giây phút này mới được thực hiện. Chàng trai từng là ước vọng thanh xuân của tôi chủ động hẹn tôi đi ăn, tặng quà, vác xe tới đón đưa tôi, vẫy tay với tôi.

Nếu Tấn Phong thật sự thích tôi và ngỏ lời thì có lẽ tôi sẽ cân nhắc bởi ngay thời điểm này, anh là một lựa chọn hoàn hảo cho cô gái chông chênh như tôi.

- Anh đến lâu chưa? – Tôi đưa tay vén đi lọn tóc xõa trên mặt và hỏi.

- Mới thôi. Lên xe đi em.

Anh cẩn thận mở cửa, che tay lên đầu cho tôi ngồi vào rồi vòng sang ghế lái. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh trên đường, thẳng đến quận nhất.

Tôi cũng không hiểu nổi cách tiêu tiền của mấy anh giàu, ăn trưa thôi mà, ăn đâu chẳng được, phải chạy đến tận đây, vào tận nhà hàng sang chảnh mới chịu. Họ bị dư tiền à? Có cần tôi tiêu phụ không?

- Li Bai? – Tôi bất giác thốt lên khi thấy tên nhà hàng.

- Ừ, em đã đến đây rồi à? – Tấn Phong gật đầu, dịu dàng hỏi.

- Chưa, em chưa đến. Tại thấy cái tên lạ lạ. – Tôi đáp.

- Món ăn ở đây ngon lắm. Lát nữa, em ăn nhiều chút nhé. – Anh cười hiền.

Tôi gật đầu, cười tít mắt. Chẳng phải sáng nay bà chủ có nhắc đến nơi này sao? Hellen có thể sẽ tổ chức tiệc sinh nhật ở đây. Sao vòng tới, vòng lui thì những chuyện xảy đến với tôi, những nơi tôi đến đều có chút gì đó vướng víu đến họ vậy nhỉ?

Thôi kệ, chỉ là hy hữu thôi, ai bảo nơi này đẹp và phục vụ thức ăn ngon, khiến những kẻ sành ăn đều muốn lui tới.

Sau khi kéo ghế cho tôi ngồi, Tấn Phong bước sang phía đối diện rồi cũng ngồi xuống. Cả hai cùng cầm lấy menu và gọi món.

Quá trình gọi món diễn ra chóng vánh, đơn giản vì tôi nhìn món nào cũng thích, chọn bừa vài món đủ no bụng thôi.

Lúc cô nhân viên phục vụ rời đi, tôi mới để ý thấy sắc mặt Tấn Phong hơi kém. Có phải thời điểm cuối năm thì mặt của vị lãnh đạo doanh nghiệp nào cũng thế không nhỉ? Mặt bà Ngọc Minh, mặt Hoàng Thiên cũng na ná vậy.

- Anh không khỏe sao? Em thấy anh hơi mệt mệt. – Tôi đánh liều lên tiếng vì nhận ra mắt anh cứ dán vào mặt mình.

- À, chắc tại mấy hôm nay anh thức đêm. – Tấn Phong như sực tỉnh, cười nhẹ và đáp.

- Công việc của anh không thuận lợi sao?

- Không, vì đang thuận lợi nên mới như thế.

Tôi đần mặt ra nhìn Tấn Phong vì chẳng thể hiểu anh đang nói gì. Thế lúc không thuận lợi thì anh không thức đêm à? Có phải mặt anh sẽ tươi tắn khi công việc của anh trì trệ không?

Như đoán biết được thắc mắc trong lòng tôi, anh mỉm cười rồi nhẹ nhàng giải thích rằng vì công ty anh đang mở rộng quy mô sản xuất kinh doanh sang các sản phẩm y tế như khẩu trang, găng phẫu thuật, nút chai kháng sinh, chai truyền dịch làm từ cao su tổng hợp và ống thông nên anh và các cộng sự phải làm việc xuyên đêm.

Càng nghe anh nói, tôi càng ngưỡng mộ. Phải rồi, Tấn Phong luôn giỏi mà, anh học giỏi, chơi bóng rổ giỏi, chạy giỏi, đá banh giỏi và giờ đây, anh kinh doanh rất giỏi, kiếm tiền giỏi.

Sao anh chỉ nhỉnh hơn tôi hai tuổi mà anh giỏi vậy nhỉ? Còn tôi thì chẳng làm được tích sự gì. Nghĩ tới lại thêm tủi thân.

- Mỹ Trân à, em.. em và chủ tịch SunshineBank là bạn hả? Em quen anh ấy lâu chưa? – Tấn Phong đột nhiên cất tiếng hỏi.

- À, thực ra.. thực ra, em làm giúp việc cho nhà Hoàng Thiên. Gần ba năm rồi ạ. – Tôi thật thà trả lời.

- Thì ra là vậy. Nhưng mà.. em định cứ đi làm như thế mãi sao? Em định làm giúp việc đến già à?

Câu hỏi của Tấn Phong khiến tôi suýt chút phụt ngụm nước mới uống vào mặt anh. Gì mà làm tới già? E là tôi sắp được Hellen tiễn ra khỏi chốn xa hoa đó sau khi cô ấy kết hôn cùng Hoàng Thiên.

Cơ mà nếu thế thật thì cũng tốt, ít nhất, người phá hủy hợp đồng không phải là tôi. Bà Ngọc Minh cũng không thể bắt tôi bồi thường được, khéo bà lại phải cho tôi thêm tiền để tôi đừng bám lại mà bay càng xa càng tốt cho con dâu bà vui lòng ấy chứ.

- Em.. không.. à, ý em là mười năm. Em ký hợp đồng bán thân, à không.. là hợp đồng làm ô sin mười năm.

- Gì chứ? Có cái hợp đồng đó sao? – Mắt Tấn Phong trợn tròn, lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!