Nhà hàng La Brasserie được thiết kế theo kiến trúc Châu Âu, vô cùng đẳng cấp và thanh lịch. Tông màu trang trí vô cùng nhã nhặn, trong rất trang trọng mà cũng rất riêng tư.
Thường thì muốn vào đây ăn một bữa ra trò phải dằn túi mấy triệu là ít. Nếu không có Hoàng Thiên, chắc tôi chẳng bước chân vào đâu.
Ngồi xuống chiếc ghế bọc da êm ái, tôi nín thở, đưa mắt quan sát xung quanh một lượt. Tôi thấy ai cũng vận đồ sang trọng, quý phái cả, chắc chỉ có tôi là xuề xòa thôi.
Đúng là khi không khỏe, tôi cũng đâu có tâm trạng soi gương, chải chuốt, trang điểm. Sáng nay, tôi để mặt mộc ra khỏi nhà, ban nãy đi ngang tấm kính, bất giác quay sang thì thấy mình nhạt nhạt, như cái xác c.h.ế. t vậy.
Chắc tại Hoàng Thiên nhìn tôi quen mắt nên thấy bình thường chứ ai cũng nhìn tôi với vẻ ái ngại. Tôi còn nghe loáng thoáng họ bảo chúng tôi là đôi đũa lệch.
Ai mà biết anh chạy tới bệnh viện chứ? Nếu biết thì tôi cũng gắng giữ hình tượng cho anh, bôi kem, trét phấn, tô son, kẻ mày, mang đồ lộng lẫy, lồng lộn lên chút xíu rồi.
- Em chọn món đi. – Hoàng Thiên đưa menu cho tôi và nói.
Mắt tôi thiếu điều sắp rơi ra ngoài khi thấy giá của mấy món ăn. Dẫu biết tiền nào của đó nhưng sao tôi nhót ruột thế chẳng biết.
Phải trấn an bản thân rằng tên đàn ông đang ngồi đối diện mình có rất nhiều tiền thì tôi mới yên tâm chọn mấy món mình thích.
Nếu hỏi giữa tôi và Hoàng Thiên có điểm gì chung thì đó chính là về ẩm thực, các món tôi thích trùng hợp cũng là món anh thích.
Sau khi nhân viên phục vụ ghi chép các món ăn vào cuốn sổ và rời đi, tôi háo hức chờ đợi. Cảm giác như lúc nhỏ, đợi mẹ đi chợ về, mua cho bịch chè bột bán hoặc mấy cái bánh ít lá gai.
- Anh cười gì vậy? – Tôi nheo mắt nhìn Hoàng Thiên, hỏi nhỏ.
- Không có gì. – Anh dời ánh mắt từ cái mặt nhợt nhạt của tôi sang chiếc điện thoại.
Đến tận bây giờ, tôi mới để ý, hình như tâm trạng của Hoàng Thiên không mấy tốt. Tuy anh không biểu hiện rõ ra bên ngoài nhưng cái mím môi bất chợt, tiếng thở dài thoảng qua và đôi chân mày lâu lâu lại xô vào nhau đủ cho tôi hiểu.
Lẽ nào bên ngân hàng lại có chuyện sao? Nhưng nếu ngân hàng có chuyện thì sao anh lại rảnh rỗi chạy đến bệnh viện rồi dính lấy tôi suốt mấy tiếng đồng hồ thế này?
Phải, tôi đã lần nữa rung động khi thấy anh xuất hiện, đồng hành cùng tôi trong quá trình thăm khám và vẫn còn nán lại bên tôi đến tận bây giờ. Thế nhưng, tôi không hiểu tất cả những gì anh làm vì tôi xuất phát từ đâu.
Hoàng Thiên à, có phải anh đang cố làm cho tôi gục ngã, rơi vào lưới tình để thỏa tính hiếu thắng của anh không?
Tôi biết anh chưa từng thất bại khi muốn chinh phục bất kỳ cô gái nào. Phải chăng anh không cam tâm khi bị một con ô sin nghèo tơi tả, kém sắc hơn các bóng hồng từng bước vào cuộc đời anh từ chối nên anh mới giăng ra cái bẫy này?
Miên man trong dòng suy nghĩ nên tôi chẳng biết thức ăn đã được đưa lên tự lúc nào. Nếu Hoàng Thiên không cầm đũa gõ nhẹ vào tay tôi thì hồn tôi vẫn đang lơ lửng trên mây.
- À, lên món rồi sao? – Tôi giật mình, cất tiếng.
Mấy con cua đỏ au, tươi roi rói khiến tôi ứa nước miếng. Tuy ở nhà anh, tôi ăn chẳng thiếu món gì nhưng đây là phản xạ tự nhiên của cơ thể.
Lẽ đương nhiên, dù tôi cố gắng đến đâu cũng không thể nấu và bày biện con cua lên dĩa để nó trông hấp dẫn và đẹp như ở nhà hàng đắt đỏ này được.
- Ăn mấy món kia trước đi.
Hoàng Thiên vừa nói vừa cẩn thận nhấc con cua khỏi dĩa, dùng kẹp làm vỡ càng nó và lấy thịt ra.
Tôi ngoan ngoãn như con cún con, gắp thịt nướng cho vào miệng, mắt không ngừng quan sát động tác nhẹ nhàng nhưng thành thục của anh.
Có lẽ anh hay bóc cua cho mấy cô bồ trước ăn nên mới điêu luyện thế này nhỉ?
Thường thì khi những cặp đôi có tiếng tăm chia tay sẽ lùm xùm đấu tố nhau. Nhà gái tố nhà trai thế này, nhà trai vạch trần nhà gái thế kia.
Thế nhưng, trong suốt mấy năm trời, Hoàng Thiên cặp kè rất nhiều cô nhưng đều chia tay trong hòa bình, mấy cô gái ấy đôi khi còn nói tốt về anh mỗi khi bất chợt được cánh phóng viên hỏi tới.
Là tiền bạc, thế lực của anh đã khiến họ nói vậy hay vì trong quá trình yêu đương, anh thật sự tốt với họ nên khi tan rã, họ không có lý do gì bêu xấu anh?
- Đừng ăn ớt, em không nhớ bác sĩ dặn gì hả?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!