- Tôi quên rồi. – Tôi khẽ mỉm cười, đáp gọn.
Đến bờ hồ, hai chúng tôi dừng lại, thả hồn ngắm cảnh. Tôi cảm thấy thật dễ chịu khi thấy những chú bồ câu béo núng nính màu trắng, màu đen đang đập cánh bay lên bay xuống và tôi biết cảm giác này một phần là vì mùi hương bạc hà trên cơ thể người đàn ông bên cạnh.
Nếu anh là em bé, tôi sẽ ôm lấy, hít hà cho đã. Đằng này, anh lớn tuổi hơn tôi, lại còn có m.á. u dê xồm trong người. Ai mà dám chứ. Có điều, khoảnh khắc này sao giống như chúng tôi đang hẹn hò vậy nhỉ?
- Sau này nếu thấy cơ thể không ổn thì phải đi khám ngay. Dạ dày của em nếu không điều trị kịp thời sẽ chuyển sang ung thư đấy. Không đùa được đâu. Có vẻ như em chẳng quan tâm đến bản thân nhỉ?
Nghe anh nói, tôi liền quay sang nhìn. Anh đang nhắm mắt, mặt hướng lên trời. Mái tóc đen láy của anh lộn xộn giữa bốn bề gió thôi.
Ôi trời ơi, nét quyến rũ phong trần, lãng tử pha trộn với thư sinh, công tử bột này chắc chỉ có mỗi mình anh sở hữu. Thật không công bằng.
Tôi lại bị thao túng tâm lý nữa rồi, tim tôi nhảy nhót tưng bừng trong lồng ngực, mắt tôi không nỡ rời khỏi ảnh hình tuyệt mỹ này.
- Ừ. – Tôi đáp.
- Ừ?
- Hoàng Thiên mở mắt, quay đầu nhìn tôi.
- Ừ.
- Em đang nhại lại cách nói chuyện của anh sao? – Anh nhăn trán, tỏ vẻ khó chịu.
- Không có.
Tôi hết nhịn nổi, phụt cười trước khi kịp quay sang hướng khác. Rồi chẳng hiểu sao tôi cứ cười mãi, không khép miệng lại được.
Không biết có phải là do tác dụng phụ của việc nội soi không nữa? Tôi chỉ biết nếu không cười hết một lần cho đã thì tôi sẽ cười nguyên ngày mỗi khi nhớ lại lúc này.
- Đi thôi. – Anh đút tay vào túi quần, ung dung quay lưng, cất bước.
- Về nhà sao? – Tôi vội hỏi.
- Nhà hàng. Ăn trưa.
Chân Hoàng Thiên dài quá, anh bước hai bước thì bằng tôi bước ba bước, đã thế anh lại còn bước rất nhanh. Tôi cứ thế chạy theo anh như con chạy theo cha nếu ai đó nhìn từ phía sau bởi anh rất cao, còn tôi chưa tới mét sáu.
- Muốn ăn ở đâu? – Hoàng Thiên vừa thắt dây an toàn vừa hỏi.
- Nhà hàng nào đắt nhất.. nhất.. nhất..
Giọng tôi đang cao thì nhỏ dần rồi nín thinh vì Hoàng Thiên đột nhiên dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi.
Chết thật, tại anh hay cà rỡn với tôi nên tôi ít nhiều bị tiêm nhiễm thói hư tật xấu đấy, chứ tôi nào có muốn đòi hỏi gì đâu. Khéo mai này tôi lại bắt chước anh, hai tay ôm hai anh đấy.
Tôi ấy à, ăn đâu chẳng được, quán vỉa hè, quán trong hẻm, đâu cũng được, miễn hợp khẩu vị, hợp túi tiền là được tuốt.
- Ý tôi là.. là nơi nào nhiều người ăn ấy. Theo kinh nghiệm dân gian thì nơi nào đông người ăn là nơi ấy ngon. Ý tôi là họ bán đắt ấy, đắt hàng, không phải đắt tiền.
Tôi cố gắng vận dụng độ dẻo miệng của mình để giải thích. Thái độ của Hoàng Thiên khiến tôi chắc mẩm anh đang nghĩ tôi đòi vào nơi sang chảnh, ngồi gác chân bảnh tỏn.
Thế nhưng, dường như tất cả những gì tôi phỏng đoán là sai be bét bởi chỉ sau đó vài giây, anh đột nhiên bật cười, lại còn cười rất lớn, chẳng kiêng dè gì.
- Cô nương à, em đang đi cùng người giàu nằm trong top mười của đất nước xinh đẹp này đấy. Đòi hỏi một chút cũng không sao cả.
- Vậy à? Không phải là top ba sao? – Tôi cười như mếu, lí nhí hỏi lại.
- Sẽ nhanh chóng lên lại thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!