Chương 28: Trả Nhẫn Bất Thành - 2

Sau khoảng thời gian hành hạ tôi, Hoàng Thiên dần trở nên dịu dàng hơn, lực hôn không còn thô bạo nữa, anh nhẹ nhàng, mơn trớn từng chút như thể anh yêu thương, trân trọng tôi nhiều lắm vậy. Bao nhiêu dưỡng khí và hồn vía bị anh gần như rút cạn thành thử tôi cũng hết sức để đẩy anh ra.

- Mỹ Trân, em là của anh. Chúng ta đã thuộc về nhau rồi, anh không ngại đến gặp người đó và nói cho hắn biết chuyện tình chung nhà của anh và em đâu. – Hoàng Thiên nói trong tiếng thở hổn hển khi vừa rời khỏi môi tôi.

- Anh.. không có quyền làm như vậy. Hoàng Thiên, đừng.. đừng ép người quá đáng. – Tôi vùng khỏi vòng tay buông lơi của anh, gắng gượng nói cho tròn câu.

- Em vì tiền mà bán thân tận mười năm không phải sao? Anh dám cá với em là người em thích không giàu bằng anh đâu. Em mê tiền lắm mà, anh có thể cho em hơn thế.

Vừa nói, Hoàng Thiên vừa trỏ vào chiếc nhẫn trên tay tôi.

Trời ạ, nếu như g.i.ế. c người không phải đền mạng thì tôi sẽ lao tới mà bóp cổ anh, cho anh hết khua môi múa mép.

Tôi biết Tấn Phong không giàu bằng Hoàng Thiên, đem bỏ hai người lên cán cân thì Tấn Phong nhỏng lên trời là cái chắc rồi.

Thế nhưng sao sinh vật cao ngạo này dám bảo rằng tôi mê tiền mà bán thân chứ?

Đúng là nói nôm na thì tôi bán thân đấy nhưng những chữ ấy vọt ra từ cái đôi môi mỏng bạc tình kia lại mang ý nghĩa như bảo tôi bán thân làm điếm vậy. Chính xác là cái nghĩa này, tôi có thể cảm nhận được ý trong lời anh nói.

Bà Ngọc Minh biết điều, biết lý lẽ bao nhiêu thì Hoàng Thiên ngang ngược, nói nhăng nói cuội bấy nhiêu. Đôi khi tôi thật sự hoài nghi dòng m.á. u đang chảy trong huyết quản của anh có phải là của mẹ anh hay không đấy.

Máu trong người anh thì tôi không biết là của ai nhưng giờ đây, tôi biết m.á. u trong người tôi sôi lên rồi, thiếu điều sắp trào lên cuống họng. Nếu như tôi còn nhẫn nhịn thì tôi sẽ bị sặc m.á. u mà chết, bị nghẹn cục tức mà chết.

- Phải, tôi rất thích tiền. Không có tiền thì tôi không sống được. Tôi có bán thân cũng là bán cho mẹ anh. Hợp đồng mua bán, à không phải, hợp đồng lao động là mẹ anh đứng tên ký với tôi. Còn anh, anh chẳng dính dáng gì cả, vậy nên, cũng đừng có dài tay, lắm chuyện quá. Anh đang chứng tỏ anh giàu có với tôi à? Anh đang khoe của hả anh kia? Sao anh dám sỉ nhục tôi trong khi anh há mỏ ăn cơm tôi nấu mỗi ngày, ngửa cổ uống sữa tôi pha mỗi đêm và mặc áo quần do tôi giặt chứ?

Nếu không phải vì tiền thì tôi hầu anh chắc.

Vốn dĩ tôi còn định chửi thêm nữa nhưng nhìn ánh mắt trợn tròn của Hoàng Thiên thì tôi liền thắng lại.

Chắc anh ngạc nhiên lắm nhỉ? Anh tưởng tôi hiền à? Tôi chỉ hiền lúc còn ba mẹ bảo bọc thôi. Giờ tôi chỉ có một thân một mình, không xù lông lên thì không sống được với đời.

- Sao em.. dám nói anh há mỏ hả? Người mà.. có mỏ sao? – Giọng Hoàng Thiên run lên.

- Anh giống người sao? Có con người nào độc ác như anh không?

- Lý do là gì? Thằng đó có chỗ nào hơn anh? Sao em không thể chấp nhận anh chứ? – Hoàng Thiên nghiến răng, nghiến lợi, quát lớn.

Tôi phải công nhận là anh bẻ lái nhanh thật. Chẳng phải đang nói về sự độc ác sao? Tự dưng đi nói đến người thứ ba.

Tuy tôi và Tấn Phong chẳng có gì nhưng chuyện đến nước này thì tội gì không nương theo để anh từ bỏ việc quấy nhiễu mình chứ.

- Vì anh dơ dấy, bẩn thỉu. Anh giống cái giường bệnh viện, hết người này nằm đến người khác ngả lưng.

- Hả? Dơ? Bẩn? Giường bệnh viện? – Mắt anh long sòng sọc, tưởng như có thể phóng ra tia lửa điện mà thiêu rụi tôi vậy.

- Đúng. Nhưng sao anh cứ lặp lại những gì tôi nói vậy? Anh bị thiểu năng à?

Lại là cái giọng cười như vừa cười vừa khóc vang lên khiến tôi sởn da gà. Hoàng Thiên quay lệch mặt sang một bên, cười ngặt nghẽo.

Lúc anh quay đầu nhìn trực diện vào tôi, tôi thấy có dòng nước mắt trào ra từ khóe mi anh. Cái này gọi là cười ra nước mắt đây sao?

Linh tính mách bảo sắp có chuyện chẳng lành nên tôi nhanh chóng co chân bỏ chạy, mặc cho anh réo gọi tên mình.

Thế nhưng, tiếng đổ vỡ của chậu cây đã khiến chân tôi chững lại, không kiềm được tò mò mà quay đầu nhìn.

Chậu cây vỡ tanh bành rồi, chân Hoàng Thiên cũng chảy m.á. u từa lưa rồi, có lẽ là vết thương cũ bị rách ra sau cú đá đầy uy lực kia. Tưởng tượng mà xem, nếu tôi không chạy thì có khi tôi là vật thế thân cho cái chậu kia đấy.

Thôi thì tôi cũng mặc kệ anh, đàn ông trai tráng, chảy thêm chút m.á. u cũng chẳng c.h.ế. t đâu, chỉ có tôi, nếu xót anh mà sấn lại thì tôi sẽ là người c.h.ế. t đấy. Tôi chưa muốn c.h.ế. t nên tôi tiếp tục chạy thẳng về phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!