Kết thúc cuộc gọi, tôi cố tình ngồi im trong phòng, đợi cho họ dùng bữa xong mới quay trở xuống, dọn dẹp bàn ăn. Hellen cũng nhiệt tình giúp đỡ tôi, không thả thí tôi như ban trưa nữa.
- Để em dọn cho, chị lên phòng với bà chủ đi, tay chị sẽ bị hư mất. – Tôi đón lấy mớ chén dĩa bẩn từ tay cô nàng siêu mẫu và nói.
- Không sao đâu, để chị phụ em rồi cùng đi ngủ sớm. Sau này lấy chồng thì chị cũng phải làm mà. Chị muốn tự tay chăm sóc gia đình hơn là thuê người giúp việc. Em biết không? Có những cô giúp việc trẻ không biết thân phận cứ nuôi ý định quyến rũ ông chủ đấy. Chị sợ lắm. – Hellen cười tít mắt.
Ồ, sao tôi cảm giác như tôi đang là nhân vật chính trong câu nói của cô ấy vậy nhỉ? Cô ấy có biết hoàn cảnh của tôi bây giờ là bị ngược lại không? Nói trắng ra là Hoàng Thiên quyến rũ tôi thì đúng hơn nhỉ?
Nếu cô ấy biết anh tặng tôi chiếc nhẫn năm tỷ, chắc cô ấy ngã lăn ra và xỉu mất thôi.
Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng thấy tội cho Hellen, cô ấy không biết trái tim của chồng tương lai có tận mấy chục ngăn, chứa đủ mấy chục người, luân phiên bước vào bước ra hay sao?
Rõ ràng khi hẹn hò với ai, Hoàng Thiên đều công khai trên trang cá nhân cả. Nếu nói Hellen không biết thì không đúng.
Có thể là cô ấy sống khá thoáng, bỏ qua quá khứ của anh. Hoặc cũng có thể là vì anh buồn tình mới cặp kè lung tung, giờ quay lại bến xưa thì không thế nữa và cô ấy hiểu điều này.
Nhưng tôi là nhân vật gì trong câu chuyện tình rối rắm này nhỉ? Thái độ của Hoàng Thiên lúc trưa vẫn còn ám ảnh tôi. Anh vẫn là cái mê cung khó hiểu.
Mọi việc xong xuôi, Hellen đi thẳng lên lầu và tôi cũng tắt điện rồi chui tọt vào phòng mình. Ngước nhìn chiếc đồng hồ hình con thỏ trên bàn, tim tôi bỗng đập nhanh vì nhớ lại câu nói lúc trưa của Hoàng Thiên. Giờ này mà anh chưa hỏi tội tôi thì chắc là anh bỏ qua rồi nhỉ?
- Thoải mái quá. – Tôi thốt lên đầy thỏa mãn, vươn tay và duỗi thẳng chân, chuẩn bị tư thế thoải mái nhất để chìm vào giấc ngủ.
Thế nhưng, ảo mộng nhanh chóng tan biến khi tiếng chuông điện thoại ngân nga và tên của ác ma Hoàng Thiên hiện lên trên màn hình.
Không phải chứ, mẹ anh còn ở trong nhà và còn có cả Hellen nữa mà anh cũng không thể buông tha cho tôi sao.
Một cuộc gọi, hai cuộc gọi rồi ba cuộc gọi rồi sau đó là không gọi nữa. Xem ra độ lỳ lợm của anh không bằng tôi.
Tôi quẳng chiếc điện thoại lên bàn rồi nằm xuống. Thế nhưng, mắt vừa nhắm đã nghe âm báo tin nhắn tới. Muốn làm ngơ nhưng tay tôi lại mò mẫm lên bàn.
Nội dung tin nhắn khiến tôi phải nhảy khỏi giường và chạy như bay lên sân thượng ngay lập tức, không quên cầm theo chiếc gông cùm năm tỷ.
Tên khốn Hoàng Thiên đe dọa rằng nếu sau năm phút không thấy mặt tôi thì anh ta sẽ xuống tận phòng tìm người.
Tôi hối hận quá thể, sai lầm lớn nhất, khổng lồ nhất trong cuộc đời tôi chính là trèo lên giường của tên không biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu này.
Khi rời khỏi bậc thang cuối dẫn lên sân thượng, tôi thấy anh đang đứng gần lan can, hai tay đút vào túi quần, hướng ánh mắt về xa xôi, nơi những tòa cao ốc chọc trời đang phát sáng lấp lánh như sao trời kết tụ.
Chiếc áo thun trắng và quần thể thao dài khiến anh trông giống con nít hơn. Chỉ mỗi khi anh bảnh bao trong bộ đồ vest thì tôi mới thấy anh giống người lớn dù rằng vẫn chiều cao lý tưởng đó và các cơ săn chắc, rắn rỏi đó.
- Hoàng Thiên. – Tôi cất tiếng gọi khi còn cách anh khoảng hai mét.
- Sao anh gọi em không bắt máy? Nhắn tin thì em không trả lời? Em khi dễ anh đấy à? – Hoàng Thiên quay đầu, nhếch miệng hỏi.
- Tôi bận.
- Bận đi hẹn hò với đàn ông à?
Câu nói của Hoàng Thiên khiến sống lưng tôi lạnh toát, như kẻ vụng trộm gian díu bị chồng bắt được. Là anh nói bừa hay anh cho người theo dõi tôi vậy kìa?
Mà khoan đã, cho dù tôi có cắp hai tay hai anh chàng đẹp trai thì Hoàng Thiên cũng có quyền gì mà chất vấn hay can thiệp vậy?
Anh nghĩ anh tặng tôi chiếc nhẫn năm tỷ thì tôi mặc định trở thành người của anh hay gì? Anh nghĩ ngủ với tôi một đêm thì anh có quyền kiểm soát tôi hay gì? Đất nước này là tự do và dân chủ đó.
- Nếu đúng vậy thì sao? Tôi sắp già rồi, tôi phải đi kiếm chồng chứ.
- Gì chứ? Kiếm chồng?
Hoàng Thiên hỏi được bấy nhiêu thì ngửa mặt nhìn trời, cười như thể bị dở hơi. Sau đó, anh chỉnh cơ mặt về lại vẻ nghiêm nghị, nhìn thẳng vào tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!