Sau cái đêm Giáng Sinh đáng nhớ, Tấn Phong chủ động nhắn tin cho tôi. Lúc đầu chỉ là những lời chúc ngày mới tốt lành, chúc ngủ ngon rồi dần dà anh hỏi thăm nhiều hơn về những công việc mà tôi phải làm trong ngày. Anh còn dặn tôi chú ý sức khỏe vì trời đột ngột trở lạnh.
Còn phần Hoàng Thiên, sau đêm ấy, anh không còn nhắn nhót hay gọi điện cho tôi nữa. Tôi đoán anh đã nối lại tình xưa với Hellen rồi.
Vậy cũng tốt, đây chẳng phải là điều tôi mong chờ sao? Có lẽ những cô gái kia là tạm bợ nên anh mới chọc ghẹo thêm tôi cho vui thôi, còn Hellen là mối tình khắc cốt ghi tâm, còn được ông nội anh nhiệt liệt đẩy thuyền, đương nhiên sẽ khác.
Thắm thoắt đã đến cuối tuần, buổi sáng hôm nay, trời không còn xám xịt nữa, ánh nắng ngày đông tuy không rực rỡ như ngày hè nhưng tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm mà nó mang lại.
Đang phơi tấm ga trắng cuối cùng lên dây thì chuông điện thoại reo tứng lựng lên. Cứ ngỡ là bà Ngọc Minh có việc cần nên tôi gấp gáp cho tay vào túi lục lọi.
Thế nhưng, tôi đoán sai rồi, người gọi là Tấn Phong. Đây là lần đầu anh gọi tôi. Cảm giác hồi hộp bủa vây lấy tôi, nhắn tin thì không vấn đề gì nhưng khi thấy anh gọi thì tay chân tôi cứ cóng lại, thở cũng khó nữa.
- Em nghe đây. – Tôi nín thở và nói nhỏ.
- Em đang làm gì? Anh có phiền em không? – Giọng anh dịu dàng chui vào tai tôi.
- Không phiền đâu. Em vừa phơi quần áo xong. – Tôi nhanh miệng đáp.
Có tiếng cười rất khẽ nhưng ấm áp vang sang. Trời ạ, chỉ nghe thôi mà tôi cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của anh chàng từng là giấc mơ của đời tôi.
- Mỹ Trân à, tối nay anh muốn mời em đi ăn, em.. sắp xếp được thời gian không?
- À, đi trong khoảng bảy giờ đến trước chín giờ thì được ạ.
- May quá, anh còn tưởng em sẽ bảo bận. Vậy em chuẩn bị nhé, bảy giờ kém hai mươi phút tối, anh sẽ đứng đầu đường chờ em.
- Dạ. Vậy hẹn gặp lại anh sau.
Cúp máy rồi mà tim tôi vẫn còn đập liên hồi. Một người đàn ông độc thân hẹn một người phụ nữ độc thân đi ăn có phải chỉ là tình cảm bạn bè đơn thuần không nhỉ?
Nhưng tôi và Tấn Phong đã trở thành bạn bè của nhau đâu. Khoan đã, anh nhắn tin hỏi thăm tôi hàng ngày và hôm nay lại hẹn dùng cơm tối.
Mối quan hệ này là gì đây? Không phải là Tấn Phong đang tán tỉnh tôi giống như Hoàng Thiên từng làm chứ? Lẽ nào cái nhan sắc này của tôi làm anh rung rinh rồi?
Chắc không phải đâu nhỉ? Chắc anh thấy tội nghiệp tôi thôi, ánh mắt của anh lúc nghe tôi dõng dạc giới thiệu công việc mình đang làm giống như thương hại còn gì.
Phải rồi, tôi là một người phụ nữ tội nghiệp, mất ba, mất mẹ, mất luôn nhà cửa và mất toi cái ngàn vàng vào tay tên chủ nhà đào hoa.
Chỉnh lại tấm ga thẳng thớm xong, tôi nhanh chóng về phòng lấy áo khoác rồi xách giỏ đi chợ. Lúc tung tăng ngang qua phòng khách thì bà Ngọc Minh vẫy gọi tôi lại, dặn dò tôi mua thêm thức ăn.
- Nhà mình sắp có khách ạ? – Tôi tò mò nên buột miệng hỏi.
- Ừ, hôm nay Hoàng Thiên về, nó mới gọi điện thoại cho cô. Nó và Hellen vừa xuống sân bay. – Mặt bà Ngọc Minh lộ rõ vẻ vui mừng.
Tôi cũng cười nhưng là nụ cười méo xệch. Giây phút này, tôi đã hạ được quyết tâm vứt bỏ bóng hình ám ảnh ấy ra khỏi đầu mình rồi. Kể ra thì cũng nhanh thật, tình cũ mà, chỉ là nối lại thôi, đâu tốn nhiều thời gian tán tỉnh, cưa cẩm chứ.
Quyết tâm là vậy nhưng thật khó, mỗi bước chân tôi đi cứ như đang lướt trên mây. Cứ tưởng tượng ra cảnh Hoàng Thiên đang vui vẻ cùng Hellen ở sân bay là tim tôi như bị bàn tay vô hình bóp chặt.
Tôi tự mắng thầm bản thân ngu ngốc, đem lòng yêu badboy làm gì để giờ hồn vía chẳng còn là của mình nữa, lý trí rồng rắn lên mây hết rồi.
Chật vật chen lấn trong khu chợ đông đúc một hồi thì tôi cũng thoát được ra ngoài với một giỏ đầy nhốc thịt, cá, rau, củ và rất nhiều thứ khác.
Tôi cố tình đi thật chậm dù biết rằng đằng nào cũng phải chứng kiến họ bên nhau. Cho dẫu con quỷ nhỏ trong đầu tỉ tê rằng tôi còn có chàng trai tên Tấn Phong làm phương án dự phòng nhưng sao tôi không thể buông bỏ được sinh vật đáng ghét mang tên Hoàng Thiên kia chứ?
Cũng chẳng biết đường kẹt xe hay hai người họ bận tình tứ ở đâu mà tận khi tôi nấu nướng xong, dọn lên bàn mà vẫn chưa thấy họ xuất hiện.
Bà Ngọc Minh cũng sốt ruột chẳng kém gì, cứ đi ra đi vào ngóng đợi, chiếc điện thoại trên tay cứ đưa lên hạ xuống nhưng chẳng gọi cuộc nào.
- Ôi, về rồi, về rồi. – Bà reo lên khi nghe tiếng chuông cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!