- Em đi chơi Giáng Sinh một mình sao? – Anh đưa mắt nhìn xung quanh tôi và hỏi.
- Dạ. Một mình.
- Có đang vội không? Uống với anh ly trà sữa được không?
Chẳng rõ ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi gật đầu lia lịa trong khi tôi vốn đang định bắt taxi về trông nhà.
Tấn Phong đưa tay trỏ vào quán trà sữa đối diện rồi cất bước đi trước. Tôi rụt rè bám theo sau.
Chàng trai tôi thích ngày nao giờ đã hóa thành người đàn ông trưởng thành, lịch lãm và thành công.
Hai ly trà sữa to đùng nhanh chóng được đặt xuống trước mặt chúng tôi. Ăn hết ly này chắc tôi no tới ngày mai mất thôi.
Nếu là mười năm về trước, Tấn Phong mời tôi uống ly nước mía xay bên lề đường thì chắc tôi mừng xỉu lên xỉu xuống chứ không bình tĩnh như bây giờ đâu.
Bất giác, hình ảnh Hoàng Thiên lướt ngang trong đầu khi bàn tay tôi lần nữa cảm nhận chiếc điện thoại đang rung ù ù trong túi xách.
Vì sợ nhỡ đâu là bà Ngọc Minh gọi nên tôi lén nhìn thử và thấy màn hình hiện tên Hoàng Thiên.
Mặc kệ anh, tôi nhất quyết không nghe máy. Anh ở bên đó có ông nội, có anh họ, nếu gặp sự cố gì thì họ nên là người được anh gọi đầu tiên, không phải tôi.
- Em lên thành phố lâu chưa? – Tấn Phong khuấy đều ly trà sữa, dịu dàng cất tiếng.
- Gần ba năm rồi ạ.
- Gần ba năm mà giờ anh mới được gặp lại em. Duyên mỏng hay dày nhỉ?
- Sao ạ? – Tôi tròn mắt nhìn người đối diện vì không hiểu lời anh nói có nghĩa gì.
- À. Em sống gần đây không? Em đang làm công việc gì?
- Dạ, từ đây đến chỗ em ở khoảng hai mươi phút chạy xe. Em.. em làm giúp việc. – Tôi thành thật trả lời.
Trái với vẻ tươi roi rói như cá vừa vớt ở biển lên của tôi, nét mặt Tấn Phong thoảng buồn rầu. Cũng có thể là do tôi nhìn nhầm cũng nên, việc gì anh phải buồn cho tôi chứ?
Công việc hiện tại của tôi có hàng tá người mơ mà chẳng được ý, lương cao, được chủ đối đãi như người nhà.
À, cậu chủ của tôi thì đối đãi với tôi như người tình, bằng chứng là anh ta đang gọi cháy máy tôi đây. Muốn quản lý tôi chắc? Tôi đang uống trà sữa cùng trai đẹp giàu có đây, nếu anh có cánh thì bay về mà bắt ghen chứ tôi chẳng dại gì bắt máy.
Đã lỡ ngó lơ thì phải ngó lơ luôn, chờ anh về rồi ra sao thì ra. Giờ mà nhấc điện thoại lên, kiểu gì tôi cũng bị anh hét vào tai. Tôi không muốn thủng màng nhĩ.
- Anh cứ nghĩ em sẽ là một người thiết kế thời trang hoặc em sẽ làm nghề gì đó liên quan đến may mặc. – Giọng anh chùng xuống nhưng cố giữ nụ cười trên môi.
- Nghề chọn người mà anh. Nhưng mà.. sao anh lại nghĩ vậy? – Tôi nheo mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Buổi biểu diễn thời trang giấy chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam năm đó lớp em đạt giải nhất còn gì. Anh biết em là người đứng sau các thiết kế ấy.
Nếu như Tấn Phong không nhắc thì tôi cũng quên béng mất việc mình từng ghi dấu ấn duy nhất trong suốt ba năm học cấp ba.
Tôi cũng không quá bất ngờ khi anh biết tôi đứng sau các thiết kế. Sau khi đạt giải, mấy lớp khác có hỏi ai là người làm ra các mẫu váy, quần áo và chúng bạn cũng nói cho họ hay. Chỉ là, họ chỉ nhìn tôi một cái rồi lãng quên nhanh chóng.
Thành tích học tập không nổi bật, nhan sắc lu mờ nên bấy nhiêu năng khiếu chẳng đủ sức khiến mọi người chú ý đến tôi lâu hơn. Thế nhưng, chẳng ngờ anh, một chàng trai mà tôi ngỡ cách xa tôi tận chín tầng mây lại nhớ tất cả.
Anh có hay tôi từng mến mộ anh nhiều lắm không? Anh có hay khi anh đột ngột biến mất, tôi đã hụt hẫng và buồn nhiều lắm không? Anh có hay có một cô gái như con vịt con xấu xí luôn dõi theo bóng lưng anh, lén nhìn anh ở mọi góc độ không?
- Anh đưa em về nhé. – Tấn Phong đề nghị sau khi xin được số điện thoại của tôi.
- Vâng, vậy.. làm phiền anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!