Chương 43: Đánh ra hàn khí

Sở Dương xếp lại đá khôi phục nguyên trạng thạch bích rồi lại quay lại cánh cửa bằng ngọc xanh để ra ngoài. Khi hắn bước qua cửa ngọc thì trong thạch thất đã lại tràn đầy không khí băng lạnh... thoạt nhìn cùng lúc trước không khác tí nào.

Nhưng Sở Dương lại biết là khác rồi, tuy đây vẫn là Thất âm hội tụ chi địa nhưng đã thiếu mất đi linh khí của Cửu Kiếp kiếm!

Phàm là Thất âm hội tụ chi địa thì trong lòng đất chắc chắn sẽ có bảo vật mang tính âm hàn cực kỳ… bí mật này phải tới tận khi kiếp trước Sở Dương lên đến Thượng Tam Thiên mới trong lúc vô tình mà biết được.

Sở Dương đã lấy được Cửu Kiếp kiếm, cái này còn hơn bất kỳ thu hoạch nào cho nên hắn đối với bảo vật tạo nên Thất âm hội tụ chi địa cũng không có ý ngấp nghé gì cả.

Vì Thiên Ngoại Lâu giữ lại một điểm nguyên khí đi.

Nhưng lần này hắn hấp thu số hàn khí cũng đã cơ hồ là số lượng mà Thất âm hội tụ chi địa mấy chục năm mới tích lũy ra nổi! Tuy là Cửu Kiếp kiếm hấp thu nhưng Sở Dương cũng có thể vận dụng tùy ý, cùng với chính công phu của mình thì cũng giống nhau mà thôi.

Đây cũng là lợi ích riêng mà Cửu Kiếp kiếm chủ mới có!

Đương nhiên, nếu tương lai Thiên Ngoại Lâu vẫn tránh không nổi vận mệnh diệt môn, như vậy Sở Dương vô luận thế nào cũng sẽ tới đem cái bảo vật không rõ tên tạo nên Thất âm hội tụ chi địa này lấy đi, quyết sẽ không tiện nghi kẻ khác!

Đi khỏi cửa ra tới bên ngoài, Sở Dương không khỏi chấn động.

Mạnh Siêu Nhiên thần sắc lạnh nhạt vẫn y nguyên đứng ở nơi đó, chỉ có điều… Tông chủ đại nhân sao lại trở thành người bịt mặt rồi hả? Hơn nữa bịt tới cực kỳ chặt chẽ, chỉ hở ra đôi mắt… Sặc, hình như cặp mắt của Tông chủ cũng tựa hồ như nhỏ đi một chút ít, chỉ còn có một đường nhỏ rồi...

Sở Dương vừa xuất hiện thì Mạnh Siêu Nhiên cùng Ô Vân Lương đồng thời chú mục nhìn lại. Chỉ một cái liếc mắt thì hai người đồng thời dâng lên một loại cảm giác khó hiểu… Sở Dương lúc này cùng với Sở Dương trước khi tiến vào Thất âm hội tụ chi địa tuyệt đối là không giống nhau. Nhưng đến tột cùng khác nhau ở đâu thì bọn hắn lại không nói ra nổi, tựa hồ đây chỉ là một loại cảm giác cực kỳ mù mịt...

Đồng thời, Ô Vân Lương cũng cảm thấy Sở Dương đang hiếu kỳ đánh giá lại mình, mặt không khỏi nóng lên.

"Sao rồi?" Hai người đồng thanh hỏi cùng lúc.

Sở Dương ở bên trong trọn vẹn những ba canh giờ khiến cho hai người đã sớm sợ tới hồn vía lên mây cả!

Bình thường các đời đệ tử tiến vào Thất âm hội tụ chi địa thì người có thể ở bên trong thời gian dài nhất cũng chỉ không đến nửa canh giờ là đã phải lập tức đi ra, bằng không sẽ bị Cực Âm hàn khí kia tươi sống lạnh tới chết cóng! Mà lúc đi ra thì cũng toàn thân run rẩy, trên người trên mặt phủ đầy sương trắng, bộ dạng bán sống bán chết.

Mà Sở Dương không ngờ lại ở bên trong những ba canh giờ, hơn nữa còn thoải mái phong khinh vân đạm đi ra!

Hai người nhìn Sở Dương đều có một kiểu cảm giác như đang gặp quỷ giữa ban ngày vậy.

Sở Dương thấy sư phụ sư bá đờ người nhìn mình chòng chọc, hai cặp mắt như sắp nhảy ra khỏi hốc thì chả hiểu đang xảy ra chuyện gì, không nhịn được vô ý thức sờ sờ lại khuôn mặt mình một lượt. Nếu ở đây có tấm gương thì phản ứng đầu tiên của Sở Dương sẽ là chộp lấy soi vội xem có phải hay không trên mặt mình đang nở ra một đóa hoa chứ.

Hai ánh mắt này thật là quỷ dị.

Dĩ nhiên Sở Dương không biết thường lệ khi lần đầu tiến vào Thất âm hội tụ chi địa...

"Có việc gì ạ?"

"Ngươi không có việc gì sao?" Hai người hai miệng đồng thanh hỏi.

"Không có việc gì mà." Sở Dương càng buồn bực.

Hai người nhìn nhau, Sở Dương rõ ràng có thể thấy được cặp mắt vốn đã biến thành một đường nhỏ của Ô Vân Lương bỗng nhiên trừng được căng tròn mới giỏi!

"Khục khục khục... Đại sư bá của ngươi có ý tứ là... Thất âm tuyệt thần chưởng của ngươi ra sao rồi?" Mạnh Siêu Nhiên ho khan vài tiếng, nghiêm nghị hỏi.

"Vẫn chưa thử a, có điều con đã hấp thu được không ít hàn khí." Sở Dương trố mắt giật mình nói: "Để con thử xem."

Ô Vân Lương cùng Mạnh Siêu Nhiên đồng loạt chết lặng, ngươi đi vào đó ngắm cảnh hay sao hả?...

Sở Dương vận công, tận lực vận khởi hàn khí hiện đã chất chứa tại Cửu Kiếp kiếm trong đan điền, lập tức trong thạch thất trở nên lạnh giá như đang giữa mùa đông khắc nghiệt. Mà tay phải hắn vươn ra cũng đột nhiên biến thành một cột băng trắng bạc.

Một chưởng mạnh mẽ vỗ ra, lập tức hàn khí ồ ạt tuôn trào!

Sở Dương chỉ vận dụng ba thành hàn khí!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!