Sở Dương nhìn chăm chăm khối thạch bích, nhíu mày nghĩ cách để đem mũi kiếm đào ra ngoài… Đây là chôn sâu trong lòng đất a.
Nhưng vào lúc này, Cửu Kiếp kiếm trong đan điền bỗng nhiên phát ra một tràng ý niệm triệu hoán mãnh liệt, loại ý niệm triệu hoán này, cơ hồ khiến cho trái tim Sở Dương lúc này đập thình thịch như tùy thời có thể nảy ra khỏi lồng ngực.
Cắn răng một cái, không làm nổi cũng phải làm!
Sở Dương xoay tay… xoát một tiếng rút ra trường kiếm rồi vận công quán chú vào thân kiếm, đột nhiên hàn khí trong đan điền vừa bị Cửu Kiếp kiếm thôn phệ tự phát bừng lên rồi gia nhập vào thân kiếm. Một thanh trường kiếm tinh cương bình thường trong phút chốc trở nên óng ánh trong suốt, phát ra muôn vạn đạo hàn quang rực rỡ!
Chiếu ngời toàn bộ hang đá, rõ như ban ngày!
Xoạt!
Sở Dương vung tay thử đem mũi kiếm hướng về phía thạch bích đâm tới, vốn hắn chỉ muốn thử một chút xem độ cứng rắn của nó tới đâu rồi sau đó mới quyết định cách hành động. Nhưng hắn lại tuyệt đối không ngờ nổi chỉ một kiếm hời hợt đâm ra vậy mà lại giống như là cắm vào một khối đậu phụ, xoát một tiếng ngập lút tới tận cán!
Sở Dương cực kỳ mừng rỡ, sao lại mềm như vậy nhỉ?
Hắn lại thử dùng tay nhéo nhéo thạch bích nhưng hiển nhiên thạch bích không chút sứt mẻ. Phải tới tận khi đầu ngón tay Sở Dương đau nhức tê dại thì hắn mới vỡ lẽ rằng chỉ có hàn khí quỷ dị vừa nãy mới là khắc tinh của thạch bích này!
Trường kiếm tràn đầy hàn khí lại vung lên, Sở Dương nghiêng kiếm chém vào thạch bích, dùng lực đưa lưỡi kiếm vạch ra một đạo vết chém sâu hoắm chừng ba thước trên thạch bích. Sau đó tiếp tục xoát xoát xoát ba nhát kiếm nữa chém ra một hình chữ nhật ở trên vách thạch bích. Lúc này Sở Dương ném trường kiếm sang một bên rồi đem hai tay áp lên trên cái hình chữ nhật vuông vắn như một miếng đậu phụ vừa chém ra, vận công khẽ hấp!
Phù một tiếng, một khối đá mấy trăm cân theo tay hắn rời khỏi vách, rơi trên mặt đất.
Sở Dương không ngơi nghỉ liên tục chém ra từng nhát từng nhát một, theo đó thì từng khối từng khối đá vuông vức bị hắn móc ra khỏi vách đá, ngoan ngoãn nằm chồng chất trên mặt đất… chẳng bao lâu thì cả người hắn đã đầm đìa mồ hôi!
Trên mặt đất, trọn vẹn tới gần một trăm khối đá vuông vức nằm la liệt.
Trường kiếm lại một lần chém sâu vào đá, đột nhiên "Đinh…!" một tiếng vang lên. Cửu Kiếp kiếm trong đan điền cũng "Ông…!" một tiếng, bỗng nhiên nảy vụt lên, xoay tít chóng mặt trong đan điền, lúc này nó cực kỳ hưng phấn tựa như không thể kiềm chế nổi cảm xúc!
Mũi kiếm!
Cuối cùng sau khi móc ra một khối tảng đá lớn thì đôi mắt Sở Dương bỗng bắt đầu nheo lại.... Tại bên dưới tảng đá kia, một đoạn mũi kiếm lấp lóe sáng lẳng lặng nằm yên tại đó.
Dài cỡ một bàn tay, nhọn hoắt sắc bén, hai bên lưỡi ẩn ẩn lóe ánh bạc mờ mờ, nhưng cả đoạn lại tựa hồ như bị bao phủ bởi một tầng phấn hồng tươi đẹp, đây là huyết quang đặc thù của những binh khí giết không thấy máu! Một cổ khí tức hung lệ mờ mịt di động quanh quẩn trên mũi kiếm.
Cũng không có bất kỳ cái gì đóng gói phòng hộ, đoạn mũi kiếm nằm chỏng chơ ở chỗ này không biết đã bao nhiêu năm nhưng vẫn bóng loáng lấp lánh, hơn nữa bề mặt còn ẩn ẩn vờn quanh một tầng hào quang nhè nhẹ!
Sở Dương chỉ cảm thấy bờ môi khô khốc, tim đập như trống… hắn vội mãnh mẽ lấy lại bình tĩnh rồi mới khẽ vươn tay đem mũi kiếm này nắm lấy!
Mũi kiếm vừa chạm vào tay thì đột nhiên Sở Dương nhướng mày, mồ hôi ào ào túa ra!
Mũi kiếm đã chôn sâu bao nhiêu năm như vậy thì bình thường hẳn phải lạnh ngắt mới đúng, nhưng khi Sở Dương chạm vào thì mới phát hiện nó nóng đến phỏng tay, cùng Sở Dương hiện một thân tràn đầy hàn khí đối lập hoàn toàn. Nóng lạnh tương kích, trong thạch thất lèo xèo bốc lên một đoàn sương mù nồng đậm, giơ bàn tay lên không thấy được năm ngón!
Hơn nữa một cổ khí tức hung hãn đột nhiên bạo phát đi ra, mũi kiếm trong tay Sở Dương bỗng kịch liệt quẫy động tựa như muốn chặt đứt bàn tay của hắn vút không bay đi!
Sở Dương dốc sức vận lên công lực toàn thân kịch liệt chống đỡ! Trong nội tâm cực kỳ buồn bực, kiếp trước lúc mình lấy được mũi kiếm của Cửu Kiếp kiếm cũng không có tình huống quỷ dị như vậy xuất hiện a! Sao mà đến đời này cái gì cũng khác trước thế chứ?
Lực mũi kiếm giãy dụa càng lúc càng lớn, Sở Dương đã có chút cảm giác không thể khống chế nổi, rốt cục mũi kiếm cũng nảy mạnh… Sở Dương chau mày, lòng bàn tay hắn đã bị cắt ra một rãnh máu thật sâu!
Lúc này mũi kiếm đã sắp bay đi. Nếu để nó bay đi mất thì chỉ sợ đời này kiếp này của Sở Dương cũng không có mấy khả năng tìm lại được nữa rồi!
Đúng lúc này, trong đan điền đột nhiên tràn ra một hồi cảm xúc giận dữ, Cửu Kiếp kiếm hồn như thiểm điện vọt ra, thoát khỏi đan điền xông vào kinh mạch, chỉ một cái chớp mắt đã vọt tới chỗ bàn tay Sở Dương!
Ngay sau đó thì một cổ lực lượng kỳ lạ từ trong lòng bàn tay Sở Dương chợt tiến nhập vào trong mũi kiếm của Cửu Kiếp kiếm! Mũi kiếm vốn đang ra sức giãy dụa muốn bay đi thì sau khi tiếp xúc phải cổ lực lượng này bỗng đột nhiên trở nên ngoan ngoãn!
Hàn khí trên người Sở Dương đột nhiên biến mất, sức nóng ở mũi kiếm cũng trong nháy mắt hoàn toàn mất hút… Rồi mũi kiếm của Cửu Kiếp kiếm trong tay hắn bỗng nở rộ một tầng ánh sáng rực rỡ, một cổ huyết sắc quang mang bay thẳng lên, vụt lóa rồi xoát một tiếng biến mất. Sau đó thì Sở Dương bắt đầu cảm thấy mũi kiếm từ từ yên tĩnh dần.
Sau một khắc, chuyện càng kỳ quái hơn xuất hiện!
Mũi kiếm đang lập lòe ánh sáng bỗng quỷ dị biến mất tăm hơi ngay trong tay Sở Dương!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!